Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng đều vì lợi.
Người sống trên đời này, mục tiêu không gì ngoài truy danh trục lợi.
Tu hành giả cũng là người, đã là người, tự nhiên khó mà thoát khỏi vòng tròn đó.
Nháy mắt, hỗn chiến khai màn.
Không có phối hợp, không có chỉ huy, cục diện triệt để thất khống.
Ai nấy đều đang tìm cơ hội hạ độc thủ, song trên thực tế, ai nấy cũng đều có thể bị người khác hạ độc thủ bất cứ lúc nào.
Khu vực năm trăm thước sớm đã loạn thành một đoàn.
- Tiểu Bạch!
Quát lên một tiếng, nơi không xa đột nhiên chớp lên một đạo thiểm điện màu trắng, thoáng chốc, Tiểu Bạch Long đã rơi đến trên người Bạch Nhạc.
Ngước mắt liếc nhìn ngôi sao màu vàng trên đỉnh đầu, Bạch Nhạc trực tiếp buông bỏ ý định tranh cướp với Cố Vong Tình.
- Chúng ta đi!
Hạ xuống trên lưng Tiểu Bạch Long, Bạch Nhạc trầm giọng phân phó nói.
- Ngăn hắn lại, đừng để cho bọn hắn chạy!
Bạch Nhạc muốn chạy, bọn Bất Tử Thanh Vương và đám người khi trước phá trừ tượng thần linh cũng muốn chạy.
So với lãng phí tinh lực ở chỗ này, không bằng vứt bỏ bên đây, trước đi đoạt lấy ngôi sao màu vàng của mình thì hơn.
Nhưng những người khác cũng không phải kẻ ngu, thấy đám người Bạch Nhạc muốn chạy, lập tức liền kịp có phản ứng, lớn tiếng hô hoán.
Chỉ chớp mắt, Cố Vong Tình đã rơi xuống bên ngôi sao màu vàng kia, bàn tay thò ra, chạm lên ngôi sao kia, nháy mắt, có vạn đạo kim quang bạo phát, bất thần chiếu sáng phiến thiên địa này.
Trong mắt tất cả mọi người, giờ này khắc này, phảng phất chỉ còn lại một màu vàng óng, thấy không rõ bất cứ vật gì nữa cả.
Nhưng mà, cơ hồ đồng thời, Tiểu Bạch Long đã mang theo Bạch Nhạc xông ra ngoài.
Nháy mắt khi kim quang kia nổ bung, Bạch Nhạc cảm giác được rõ ràng, đó là khí tức Thần Chi Bản Nguyên!
Người khác có lẽ không biết điều này có ý nghĩa thế nào, song Bạch Nhạc lại rất rõ ràng.
Trước khi bước vào Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, hắn đã từng liên thủ cùng Bạch Cốt phu nhân, trước sau giết chết hai vị bán thần, cướp đoạt Thần Chi Bản Nguyên của đối phương.
Tuy kỳ thực đại bộ phận đều bị Bạch Cốt phu nhân lấy đi, song Bạch Nhạc cũng thôn phệ qua không ít Thần Chi Bản Nguyên.
Bằng không, thực lực của hắn không khả năng đề thăng nhanh vậy được!
Trước đó, thật ra Bạch Nhạc không quá để ý đến Thần Chi Bản Nguyên, cái mà Bạch Cốt phu nhân gọi là thần đạo, hắn cũng không hứng thú, nhưng giờ thì khác.
Bước vào Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, Bạch Nhạc càng lúc càng cảm nhận được rõ ràng sự cường đại của thần linh.
Trên Hóa Hư chính là thần linh!
Cũng là tiên mà trong tu hành giới trước đó từng đồn thổi, hoặc cái gọi là Thế Giới Cảnh trong miệng Diệp Huyền đại sư!
Xưng hô thế nào không quan trọng!
Tu hành Thông Thiên Ma Công, ở điểm này, Bạch Nhạc nhìn được rõ ràng hơn bất cứ kẻ nào, cái gọi là Thần Chi Bản Nguyên, trên thực tế chẳng qua chỉ là một loại hình thức lực lượng khác mà thôi!
Tựa như trước đây, Bạch Nhạc đạo ma song tu, ma khí và linh lực đây đó không dung.
Đương thời, đạo ma tựa hồ phân chia rõ ràng, điều Bạch Nhạc tưởng muốn, gần gần chỉ là làm sao dung hợp hai loại lực lượng đạo ma vào làm một.
Nhưng đợi đến khi hắn thực sự tiếp xúc được với tinh lực, sau đó mới phát hiện, căn bản không có vấn đề đạo ma dung hợp, lúc lực lượng thuế biến đến đẳng cấp càng cao, giữa đây đó tự nhiên sẽ không còn khác biệt.
Giờ cũng tương tự!
Ở trong mắt Bạch Nhạc, Thần Chi Bản Nguyên chính là một loại lực lượng càng cao cấp, một loại lực lượng càng tinh thuần càng cường đại hơn so với tinh lực.
Tốc độ Tiểu Bạch Long quá nhanh, căn bản không đợi người khác kịp có phản ứng, Bạch Nhạc đã dung nhập vào trong bóng tối, lao thẳng đến pho tượng thần linh mà hắn phá trừ lúc trước.
Nương theo Bạch Nhạc rời đi, hỗn loạn cũng không duy trì quá lâu.
Một trường chém giết hỗn loạn, chết mấy chục người, song trên thực tế, vô luận là Bạch Nhạc, Cố Vong Tình hay đám người Bất Tử Thanh Vương, tất cả đều tìm được cơ hội thoát thân.
Thành công thì không có yếu tố của may mắn.
Chỉ có sở hữu lực lượng càng cường đại thì mới có thể thoát vỏ mà ra.
Đương nhiên, không phải ai cũng đặc biệt thuận lợi!
Lúc này Cố Vong Tình khá là bực bội!
Ở chỗ này, hắn có được pho tượng do thần lực ngưng tụ mà thành.
Nhờ đó Cố Vong Tình mới có thể trước một bước đoạt lấy ngôi sao màu vàng kia, nhưng mà, tiếp sau, hắn lại đột nhiên phát hiện, muốn luyện hóa lực lượng trong ngôi sao màu vàng này lại không hề dễ dàng.
Nếu không phải bởi vì đám người Bạch Nhạc đào tẩu, phân tán đi sự chú ý của rất nhiều người, khiến đám đông truy sát theo.
Nếu không phải bởi vì xung quanh có cao thủ Chúng Tinh Điện đứng ra bảo hộ cho hắn.
Hắn căn bản không khả năng thuận lợi luyện hóa lực lượng tinh thần màu vàng này.
Đạp giữa hư không, luyện hóa lực lượng tinh thần màu vàng, trong đầu Cố Vong Tình hiển nhiên nghĩ đến càng nhiều.
Hắn nhớ được rõ ràng, khi trước Giang Nhược Hư cũng ở chỗ này.
Giang Nhược Hư không khả năng vô duyên vô cớ tan biến.
Nếu Giang Nhược Hư ở chỗ này, bằng vào thực lực tuyệt đối của Giang Nhược Hư và Hàn Tinh liền đủ để kiềm chế đám đông, không đến nỗi dẫn lên náo động lớn tới vậy.
Khăng khăng Giang Nhược Hư lại biến mất.