Lắc đầu, Bạch Nhạc lần nữa giải thích:
- Ta không dám chắc nhất định có thể hóa giải được nguy cơ, cũng như ta không dám chắc, ta nhất định có thể đánh vỡ không gian chướng bích trước kỳ hạn để rời khỏi đây.
- Nhưng điều này... Đã là hết thảy mà ta có thể làm.
- ...
Giờ này khắc này, dù là Giang Nhược Hư cũng không khỏi sa vào trầm tư.
Một lúc lâu sau, Giang Nhược Hư mới mở miệng nói:
- Ta có thể cảm giác được, ngươi vẫn không hoàn toàn tín nhiệm ta.
Mí mắt hơi nhảy, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp nói:
- Không chỉ ngài, thậm chí ta không dám hoàn toàn tin tưởng bất cứ kẻ nào... Bao gồm cả vị cường giả thần linh đưa ta tới đây!
Ý tứ mà câu này để lộ ra lại càng sâu.
Thoáng ngừng một lát, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Còn nữa ... Nếu như nơi đây còn có bí mật gì, hoặc nói cách khác, thật có thần linh còn sống, như vậy có lẽ bóc trần bí mật nơi đây mới có thể giúp chúng ta càng gần hơn với chân tướng, tiên sinh nghĩ sao?
- Được!
Trầm mặc khoảnh khắc, lúc này Giang Nhược Hư mới trầm giọng đáp nói.
Bây giờ, dù là hắn cũng tất phải làm ra nhượng bộ.
Hơn nữa, chính như Bạch Nhạc nói, vô luận tương lai thế nào, giờ đây, bóc trần bí mật trong Chúng Tinh Thần Vực mới là ưu tiên hàng đầu, cũng là dự tính đương sơ khi hắn mạo hiểm bước vào Chúng Tinh Thần Vực.
Rất nhiều sự tình, vốn không khả năng giải quyết một hơi dứt khoát được, đã vậy chẳng thà dứt khoát đừng nghĩ xa như vậy làm gì, đi được tới đâu hay tới đó, từ từ bóc trần chân tướng.
Chí ít... Giờ đây, hắn quả thực đã cách chân tướng càng gần.
Giang Nhược Hư không gấp gáp để cho Bạch Nhạc đi khiêu chiến hóa thân thần linh đi ra từ Vô Tự Bia, ngược lại kiến nghị Bạch Nhạc chờ thêm một đoạn thời gian!
Có đôi lúc, cần phải giành trước tiên cơ, nhưng có đôi lúc, lại cần tất cả mọi người chung sức hợp tác!
Giả như thật có cường giả thần linh còn sống, như vậy không chút nghi ngờ, thực lực tổng hợp của bọn hắn càng mạnh mới càng có hi vọng sống tiếp.
Đợi chừng một ngày rưỡi, lúc này Bất Tử Thanh Vương và Dạ Nhận mới lần lượt đánh bại tất cả hóa thân thần linh, xua tan tử khí trên người.
Trong khi đó, Bạch Nhạc cũng giúp Tiểu Bạch Long thoát khốn, hóa giải tử khí trên thân Tiểu Bạch Long.
Đợi cho tất cả mọi người chuẩn bị xong xuôi, lúc này Giang Nhược Hư mới tản ra không gian cầm cố, phóng ra hóa thân thần linh do Vô Tự Bia hóa thành.
Chỉ tích tắc, tất cả mọi người bao gồm cả chính bản thân Giang Nhược Hư đều đồng loạt ra tay, công tới hóa thân thần linh kia.
Mặc dù hóa thân thần linh này rất cường đại, song rốt cục vẫn không gánh được nổi nhiều cao thủ như vậy vây công.
Nháy mắt liền bị đánh nát triệt để!
Thoáng chốc khi hóa thân thần linh kia bị đánh nát, toàn bộ Chúng Thần Mộ Địa lần nữa run rẩy.
Nhất thời, phảng phất trên mỗi một tòa mộ bia lại đều chớp động ra một đạo u mang, đây đó liên kết, cấu thành một tòa đại trận khủng bố!
Mà tòa Vô Tự Bia khổng lồ kia thì như là trận nhãn, xâu chuỗi những lực lượng kia lại với nhau.
Chỉ thoáng chốc, hết thảy xung quanh tựa hồ đều trở nên hư vô mờ ảo.
Ùng ùng!
Nổ vang truyền đến, phảng phất trong nháy mắt, đại địa chợt rạn nứt, dưới mặt đất, xuất hiện một bộ đồng quan, lộ ra lau một cái u lãnh khí tức, kinh sợ toàn bộ không gian!
Két, két!
Từng hồi tiếng chói tai truyền đến, gần như đồng thời, một tòa đồng quan (quan tài đồng) bất ngờ chậm rãi nâng lên, tự hành mở ra!
Trong quan mộ, một nữ tử đang nằm, mặc dù hai mắt nhắm lại, song vẫn lộ ra uy áp nghiền ép hết thảy, nháy mắt đó, tất cả mọi người phảng phất đều không nhịn được, tưởng muốn quỳ lạy với đối phương!
Nhưng mà, đám người Bạch Nhạc rốt cục không phải tu hành giả bình thường có thể so sánh, chớp mắt cả đám liền cường hành khống chế thân mình, song lại cũng đồng thời đưa mắt rơi vào nữ tử trong quan tài đồng.
Một thân váy dài màu đỏ lửa, lộ ra phong thái hoa quý, nét mặt tinh xảo, đẹp đến nao lòng, không cách nào dùng ngôn từ để hình dung!
Bạch Nhạc không phải chưa từng thấy qua mỹ nữ!
Vô luận Bạch Cốt phu nhân hay Vân Mộng Chân đều có thể tính là nữ nhân cực xinh đẹp, nhưng so với nữ tử trong quan tài đồng kia thì vẫn có chút u ám thất sắc!
Nếu nói, cái đẹp của Vân Mộng Chân và Bạch Cốt phu nhân còn thuộc về nhân gian, như vậy mỹ cảm mà nữ tử này tán phát ra lại phảng phất hoàn toàn không thuộc về nhân gian, không thuộc về người sống!
Như là người ở trong tranh, bằng nét bút ưu mỹ nhất, phác thảo ra dáng người hoàn mỹ, không chút tỳ vết!
…
- Oanh!
Lại một tiếng nổ vang truyền đến, chỉ một nhịp thở, nữ tử trong đồng quan đột nhiên mở mắt!
Đôi mắt kia xán lạn như sao trời, phảng phất chỉ liếc mắt liền có thể nhìn thấu âm dương luân hồi, nhìn thấu chư thiên vạn vật.
Nhưng đối với bọn Bạch Nhạc mà nói, giờ này khắc này thứ mà bọn hắn cảm nhận được lại tuyệt đối không phải mỹ cảm, mà là sợ hãi không nói được nên lời.
Mặc dù không biết nữ tử kia rốt cuộc có thân phận gì, nhưng dùng đầu ngón chân cũng có thể hiểu được, ở trong Chúng Thần Mộ Địa này, lấy phương thức như vậy để thức tỉnh, đối phương tất là cường giả thần linh.