Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1973 - Chương 1972: Đối Địch Với Thiên Hạ (2)

Chương 1972: Đối địch với thiên hạ (2) Chương 1972: Đối địch với thiên hạ (2)

Bạch Nhạc lắc đầu, trầm giọng phủ định:

- Không bàn đến việc Thần Nữ có khả năng đồng ý không, cho dù có, vậy cần phải dùng bao nhiêu mạng người bù lại đây? Chúng Tinh Tiểu Thế Giới tuy không phải thế giới thật, nhưng mà… người ở đây, có ai mà không phải con người bằng xương bằng thịt đâu? Thần Nữ muốn khôi phục thực lực, không phải chỉ giết một vài người là đủ, mà nàng ta phải hủy diệt toàn bộ Chúng Tinh Tiểu Thế Giới mới có thể thoát khỏi sự trấn áp của chúng thần, hoàn toàn khôi phục sức mạnh thần linh. Hủy diệt một tiểu thế giới thì phải chết bao nhiêu người? Không phải mấy trăm, mấy ngàn, thậm chí mấy chục ngàn là có thể miêu tả, mà đó là một cuộc tàn sát đẫm máu.

- Không có ai cao quý hơn ai, tu hành giả cũng được, phàm nhân cũng được, thậm chí thần linh... đều như nhau cả. Thần Nữ có thể xem chúng sinh là sâu kiến, nhưng ta thì không làm được.

Dứt lời, hắn đưa mắt nhìn Hàn Tinh, tiếp tục nói:

- Sở dĩ Giang tiên sinh không tiếc hi sinh bản thân cũng muốn cứu ta ra ngoài, ta cho rằng, thứ ông muốn tuyệt đối không phải là để ta thỏa hiệp với Thần Nữ, sau đó lấy tính mạng của chúng sinh làm cái giá để cứu lấy mạng ông. Nếu ta thật sự làm thế, chỉ sợ Giang tiên sinh sẽ là người đầu tiên muốn giết ta!

- Con người có thể sợ chết, có thể lợi mình, nhưng không thể đánh mất giới hạn cuối cùng, nếu không thì dù có sống, chẳng qua cũng chỉ là một cái xác biết đi. Ngay cả giới hạn và sự kiên trì tối thiểu cũng không có thì còn mong gì nói chuyện Thiên Đạo?

- …

Những lời này của Bạch Nhạc không khỏi khiến tất cả mọi người im lặng.

Từ bản chất thì Bạch Nhạc là Ma Tu, là loại có thể mặc sức làm càn nhất, nhưng kể cả những kẻ tự cho mình là Chính Đạo chính thống, có mấy ai lại có thể làm được như lời hắn nói bây giờ?

Ngày thường, có rất nhiều chuyện nói ngoài miệng thì dễ, nhưng khi thật sự đến lúc cần dùng sinh mạng đi thực hiện, lại cực kỳ gian nan.

Hàn Tinh không biết, nhưng Bất Tử Thanh Vương và Dạ Nhận đều từng trải qua trận chiến ngày đó trên Đạo Lăng Sơn, đương nhiên họ cũng nhớ kĩ lời mà lúc đó Bạch Nhạc đã nói.

- Ta tu ma, không phải vì để chính danh* cho Ma, mà là để nói cho thế nhân, cái gì gọi là Ma.

*chính danh: sửa đúng lại dang tiếng

Khí độ toát ra từ trên người Bạch Nhạc bây giờ không thể nghi ngờ đã hoàn toàn xác minh câu nói này.

Hắn thật sự đang dùng sinh mệnh để nói lên chữ ‘Ma’ trong lòng mình.

Trước đó, cả Bất Tử Thanh Vương lẫn Dạ Nhận đều đinh ninh, Bạch Nhạc chỉ ăn may có được truyền thừa của Thông Thiên Ma Quân. Dù họ có vài phần thưởng thức, nhưng cuối cùng vẫn không thể nói là kính phục.

Nhưng giờ phút này, bọn họ lại không thể không thừa nhận, luận về phong thái khí độ, Bạch Nhạc lúc này quả thật đã không chút thua kém Thông Thiên Ma Quân năm đó, thậm chí còn hơn xa.

Không bàn đến lập trường, người như thế đáng để khiến bất cứ ai cũng phải xiêu lòng.

Bất Tử Thanh Vương chăm chú nhìn vào mắt Bạch Nhạc, trầm giọng nói:

- Bạch Nhạc, ngươi phải biết, nếu thật sự phát triển theo hướng xấu nhất, chúng ta có thể thật sự sẽ đối đầu với cả thiên hạ.

Mắt Bạch Nhạc ánh lên vẻ kiêu ngạo, đáp:

- Đối địch với thiên hạ thì làm sao? Chỉ cần tất cả những gì ta làm là đúng, là phù hợp với tâm ý của ta, phù hợp với đạo trong lòng ta, dù có đối địch với thiên hạ thì cũng có sợ gì?

- Ngày xưa khi sư tôn một mình lên Đạo Lăng Sơn, chẳng lẽ ông ấy không biết mình có thể sẽ mất mạng trên đó sao? Lúc ông ấy truyền đạo cho ta, chẳng lẽ không biết nếu đoạt xá thì có thể sống lại một đời à? Ma là gì? Ma là nên sống tùy ý đường hoàng một chút, sống cho thoải mái một chút. Mà bản thân ta, ta chỉ kiên trì thứ ta cho là nên kiên trì, còn người khác nhìn thế nào, nghĩ ra sao thì có chi mà để ý?

- Đã tới loại cảnh giới này rồi… Chẳng lẽ còn nhìn không thấu hai chữ sống chết sao?

Tích Vân Sơn.

Chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi đã không biết có bao nhiêu người của toàn bộ Cực Tây Chi Địa đến nhờ vả Tích Vân Sơn. Cả một ngọn núi to lớn như thế, bỗng chốc lại phồn vinh hơn trước gấp mấy lần.

Nhưng cũng ngay lúc đó, có một thanh niên lặng lẽ lên Tích Vân Sơn. Hắn ta tránh khỏi sự kiểm tra của những người khác rồi trực tiếp bước lên trên đỉnh núi nơi Thần Nữ ở.

Thanh niên nọ cởi áo choàng trên người xuống, lộ ra mái tóc bạch kim, hắn đứng ngoài gian phòng rồi ôm quyền từ xa, khẽ cất giọng:

- Chúng Tinh Điện, Cố Vong Tình, đặc biệt tới để bái kiến Thần Nữ.

Két.

Cửa phòng từ từ mở ra, giọng nói hờ hững của Thần Nữ truyền tới:

- Thiếu điện chủ của Chúng Tinh Điện, ngươi tới là đại diện cho chính ngươi, hay là cho Chúng Tinh Điện?

Cố Vong Tình ngẩng đầu, bình tĩnh trả lời:

- Tiền bối đã gọi ta là thiếu điện chủ của Chúng Tinh Điện, vậy đương nhiên là đại diện cho Chúng Tinh Điện mà đến.

Một giây sau, giọng nói bình tĩnh của Thần Nữ lần nữa vang lên:

- Vào đi!

Cố Vong Tình chậm rãi bước vào gian phòng, khi thấy rõ dung mạo của Thần Nữ, hắn ta cũng không khỏi có chút thất thần, chỉ là trong nháy mắt đã điều chỉnh lại được.

Bình Luận (0)
Comment