Nhưng mà, một khi có sự trợ giúp của Thần Nữ thì lại hoàn toàn khác.
Nếu nói có nên tin tưởng vào sự hứa hẹn của Thần Nữ hay không, thì câu trả lời là không thành vấn đề.
Đến loại cảnh giới như Thần Nữ, một khi nàng ta đã hứa thì không cần chất vấn về uy tín nữa.
Muốn giết chết Thần Nữ quả thật không dễ, nhưng một khi bọn họ liên thủ, khả năng giết được Bạch Nhạc sẽ càng nhiều hơn.
Hàn Tinh đã chết, Bất Tử Thanh Vương bị trọng thương, Dạ Nhận chưa chắc đã một lòng với Bạch Nhạc. Cơ hội như này thật sự rất hiếm có.
Hơn nữa, đối với Cố Vong Tình mà nói, giết chết Bạch Nhạc cũng là biện pháp đơn giản nhất để hóa giải tâm ma trong lòng hắn.
Tất cả điều kiện có lợi đều chỉ vào con đường giết Bạch Nhạc này, vậy còn gì do dự nữa?
Ý nghĩ này vừa động, Chúng Tinh Điện điện chủ đã có quyết định. Ông ta hơi khom người, chậm rãi đáp:
- Nguyện ý nghe theo phân phó của Thần Nữ!
Từ lúc biết tin Hàn Tinh chết, Bạch Nhạc đã có dự cảm không lành, nhưng sau khi hắn nghe được câu nói kia, trong lòng vẫn khó tránh dấy lên cảm giác nặng nề.
Lòng người hiểm ác, nhưng rốt cuộc mình cuối vẫn đánh giá thấp liêm sỉ của nhóm người Chúng Tinh Điện.
Đối với bọn chúng, lợi ích cao hơn tất cả, cho dù phải dùng đến toàn bộ sinh mạng của Chúng Tinh Tiểu Thế Giới đổi lấy con đường tu thành Thần Linh, chắc chắn chúng cũng không hề do dự.
Bạch Nhạc hít sâu một hơi, ánh mắt hắn hiện lên ánh sáng khiến người ta khiếp sợ:
- Nếu hôm nay ta không chết, tất sẽ giết hai người các ngươi!
Sát khí như ngưng tụ thành thực thể, khiến trong lòng Cố Vong Tình và Chúng Tinh Điện điện chủ không khỏi giật mình. Nhưng chẳng mấy chốc, cảm xúc đó đã hóa thành vẻ giễu cợt:
- Bạch Nhạc, ngươi đã không còn cơ hội nữa rồi. Đây chính là phần mộ của ngươi, kiếp nạn hôm nay, ngươi không thoát được đâu! Yên tâm, sau khi giết ngươi, ta nhất định sẽ an táng ngươi đàng hoàng. Ngươi hãy an nghỉ đi!
Thấy Bạch Nhạc sắp động thủ, Bất Tử Thanh Vương đột nhiên lên tiếng:
- Khoan đã!
Câu này của ông ta lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Sau đó, ông ta nhìn Thần Nữ, trầm giọng nói:
- Không ai nhất định là kẻ địch cả. Thần Nữ, nếu đến cả người của Chúng Tinh Điện mà ngươi cũng có thể liên thủ, vậy tại sao không thử hóa giải ân oán với Bạch Nhạc? Giữa ngươi và hắn, lại có tử thù gì không thể hóa giải được?
Mí mắt Thần Nữ giần giật. Nàng ta im lặng không đáp, như đang ngầm chấp nhận cách nói của Bất Tử Thanh Vương.
- Thanh Vương!
Bạch Nhạc khẽ cau mày, rõ là hắn không hề tán đồng ý kiến này.
Nếu Thần Nữ thật sự sống lại thì không thể có chuyện chỉ giết một vào người, mà cả Chúng Tinh Tiểu Thế Giới này đều phải làm vật hiến tế cho nàng ta. Dù Bạch Nhạc chẳng phải người của Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, nhưng tàn sát quy mô lớn như thế là chuyện mà hắn không thể nào chấp nhận được.
Hắn toan nói gì đó, nhưng Bất Tử Thanh Vương đã xua tay, ngắt lời:
- Ngươi cứ nghe ta nói hết đã! Bạch Nhạc, ngươi chết ở đây thì dễ, nhưng còn Vân Mộng Chân thì sao? Còn Thanh Châu Thành thì sao? Ngươi biết nếu mình chết ở đây thì họ sẽ phải trả giá thế nào không?
Ông ta nói:
- Người, lúc nào cũng cần có vài sự lựa chọn.
Cũng không chờ Bạch Nhạc trả lời, Bất Tử Thanh Vương đã chuyển sang nhìn Thần Nữ:
- Thần Nữ, ta thừa nhận, giờ các người quả thực đang chiếm thế thượng phong, một khi thật sự đánh nhau, Bạch Nhạc chết chắc không bàn. Nhưng sức mạnh của hắn thì ngươi cũng thấy rồi đó, nếu hắn thật sự muốn liều mạng... các ngươi ắt cũng phải một cái giá rất đắt.
Ông ta nói xong lại nhìn Chúng Tinh Điện điện chủ:
- Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó! Nếu phải ra tay với Bạch Nhạc, vậy ngươi dám xông lên trước không? Nếu Bạch Nhạc hạ quyết tâm muốn kéo theo một người tuẫn táng, ngươi nghĩ mình thật sự có thể vô tư vô lo á?
Câu hỏi này khiến Chúng Tinh Điện điện chủ không khỏi khựng người.
Nếu là lúc trước, ông ta sẽ không quan tâm, nhưng trận chiến Hoàng Thành ấy, sức mạnh của Bạch Nhạc đã lần nữa tăng lên. Nếu thật sự làm tới mức giết chóc điên cuồng, vậy tên này có kéo thêm một hai người nữa chết cùng cũng không phải nói suông.
Tuy ông ta đồng ý hợp tác với Thần Nữ, nhưng cũng không muốn lấy mạng mình bù vào. Nếu không thì khác gì không dưng để ả này được lợi đâu?
Nói cho cùng, liên minh bất quá cũng chỉ vì lợi ích.
Bất Tử Thanh Vương giang tay, nói tiếp:
- Ta nói một câu công bằng, đến cảnh giới này của chúng ta, hà tất động một tí là đánh sống đánh chết? Có chuyện gì, cứ ngồi xuống mà nói là xong, chẳng qua mỗi người nhường nhau một chút, thế vẫn tốt hơn là ngươi chết ta sống. Giờ Hàn Tinh đã chết, mấy người chúng ta lại có gì mà không thể thương lượng được?
Nói dứt câu cuối, ông ta quay sang hỏi Dạ Nhận:
- Dạ Nhận, ngươi thấy sao?
Nhưng mặt tên sát thủ kia vẫn lạnh tanh, chỉ thản nhiên bảo:
- Không sai. Đương nhiên có thể đàm phán, nhưng chưa chắc Bạch Nhạc đã chịu.
Chúng Tinh Điện điện chủ cười khẩy:
- Cứ phải để ta nói chuyện với hắn mới xong!
Bất Tử Thanh Vương nhún vai, nói:
- Không ai muốn chết cả. Nếu bàn không xong, ta cũng sẽ không chịu chết với hắn. Đến lúc đó, ta sẽ đứng cùng phe với các ngươi.