Câu nói này khiến Thần Nữ không khỏi nhướn mày. Nàng ta im lặng một chốc, rồi mới ưng thuận:
- Được.
Quả thật nàng ta có hơi kiêng dè Tạo Hóa Thông Thiên Quyết, nhưng đấy không phải vì bản thân Bạch Nhạc, mà là bởi vì... dù đã vạn năm trôi qua, nàng ta cũng không tin vị Thần Tôn đó đã không còn.
Bạch Nhạc bị Bất Tử Thanh Vương kéo lui ra một chút, bấy giờ hắn mới thấp giọng hỏi:
- Thanh Vương, rốt cuộc ngài muốn làm gì?
Bất Tử Thanh Vương nhìn Bạch Nhạc, trầm giọng:
- Việc sống chết của những người trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới có liên quan gì đến ngươi? Với ngươi, tính mạng của Vân Mộng Chân và Bạch Cốt phu nhân quan trọng, hay tính mạng của những người xa lạ này quan trọng? Bạch Nhạc, đừng quên dự tính ban đầu khi đến đây của chúng ta.
Bạch Nhạc toan nói, nhưng chưa kịp thì đã bị ông ta ngắt lời:
- Ta ngủ say trong lăng tẩm ba nghìn năm mới đổi được một cơ hội đoạt xá trọng sinh. Với ta mà nói, không có gì trân quý hơn mạng sống, ta không muốn chết một cách uổng phí ở đây, không muốn chết vì những người không chút liên quan này.
- Ngươi nghĩ đến Giang tiên sinh đi! Giờ ông ta chỉ còn lại một luồng thần hồn bị trấn giữ trong Thanh Đồng Quan. Thay vì đi cứu kẻ không liên quan, thà ngươi nghĩ cách trao đổi với Thần Nữ để ả thả Giang tiên sinh còn hơn.
- Bạch Nhạc, ngươi đừng quên, kẻ địch của chúng ta không chỉ ở đây! Cho dù có đi khỏi đây được thì bên ngoài vẫn còn một tên Hải Thần. Đó mới thực sự là một tên Thần Linh còn sống. Chỉ có Thần Nữ mới có thể chống lại hắn ta, ngươi cần gì phải cứng đầu cố chấp?
Bất Tử Thanh Vương nói đầy thâm ý:
- Chúng ta cần một cơ hội. Bạch Nhạc, đừng quên những lời ngươi đã nói: Chúng ta có thể đấu tranh, nhưng không địch lại được số mệnh. Khuất phục trước số mệnh không tính là mất mặt, vì chúng ta đã dốc hết sức rồi.
Tim Bạch Nhạc run lên, hắn bỗng ý thức được Bất Tử Thanh Vương đang làm gì.
Ông ta đang khuyên mình.
Nhưng dù hai người đã tách ra một khoảng, với thực lực của đám người Thần Nữ há có thể không nghe được nội dung? Cho nên Bất Tử Thanh Vương mới phải nói bóng nói gió thế này để diễn tả.
Dù trong đầu xẹt qua rất nhiều suy nghĩ, nhưng ngoài miệng Bạch Nhạc vẫn nói cho có:
- Những gì ngài nói ta đều hiểu, nhưng ta vẫn không thể chấp nhận kết quả như vậy. Những người đó dẫu sao vẫn là người sống sờ sờ.
Bất Tử Thanh Vương bảo ngay:
- Ai mà quan tâm? Bản vương cả đời này không biết đã từng giết bao nhiêu người, chỉ cần có thể thành tựu đại đạo, giết vài người thì có làm sao? Huống hồ cũng đâu có kêu ngươi đích thân giết. Chúng ta có thể để đám người Thần Nữ tuyên bố với bên ngoài là chúng đã giết chết ngươi trong Chúng Thần Mộ Địa. Phần ngươi thì cứ việc ở lại đây tu hành. Đợi Thần Nữ khôi phục thực lực rồi dẫn chúng ta rời khỏi chỗ này là xong.
Bạch Nhạc có hơi do dự, chua chát đáp:
- Giang tiên sinh có ơn với ta, ta nhất định phải cứu ông ấy. Nếu không, ta không tiếc tử chiến, đây là giới hạn cuối cùng.
Hắn nói rồi thì xoay người đi, không nghe Bất Tử Thanh Vương nói thêm gì nữa.
Thần Nữ bấy giờ mới nói:
- Muốn cứu Giang Nhược Hư không khó, chẳng qua ngươi nhất định phải đưa ra thành ý, nếu không bảo ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?
Bạch Nhạc hỏi ngược lại:
- Ngươi muốn ta đưa thành ý kiểu gì? Thề à?
- Ngươi vào Thanh Đồng Quan đổi với hắn ta.
Thần Nữ lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, nói:
- Với sức mạnh của ngươi, chí ít có thể chống đỡ được một tháng trong đó. Trong vòng một tháng, không ai quấy nhiễu, đủ để ta khôi phục sức mạnh. Đến khi đó, lúc chân thân của ta phá quan tài ra, đương nhiên sẽ thả ngươi ra ngoài.
- Ngươi muốn cứu người, đây là cách duy nhất!
Nàng ta căn bản không cho Bạch Nhạc đường thương lượng.
Bạch Nhạc lạnh lùng nhìn Thần Nữ, vặn hỏi:
- Phận cá nằm trên thớt, ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?
Thần Nữ nhìn Bạch Nhạc đầy khinh miệt, ngạo nghễ nói:
- Ngươi cũng có hơi đề cao bản thân rồi đó! Chỉ cần ta hồi phục lại sức mạnh, ngươi ngay cả một chút uy hiếp cũng không có, ta cần gì phải giết ngươi?
Lời này quả có tính đả kích, nhưng cũng chính là sự thật.
Đừng thấy hiện giờ Bạch Nhạc khiến Thần Nữ cực kỳ đau đầu, nhưng đợi đến khi Thần Nữ khôi phục sức mạnh, nàng ta chỉ cần một tay là đã có thể dễ dàng trấn áp hắn, nào có gì mà phiền phức đâu.
Không đợi Bạch Nhạc trả lời, Dạ Nhận đã cất tiếng:
- Ngươi không có lựa chọn nào khác.
Mắt hắn ta vằn lên u ám, hờ hững nói:
- Ngươi muốn chết, ta không cản ngươi, nhưng đừng kéo theo ta. Ta nghĩ ngươi hiểu lời ta nói.
Một câu này đã tỏ rõ thái độ.
Cục diện như hôm nay rõ ràng cần Bạch Nhạc là người hi sinh để đổi lấy cơ hội sống cho những người khác. Tình hình bây giờ, ai cũng không cho phép hắn cự tuyệt.
Nếu không, Bạch Nhạc chính là muốn đối địch với tất cả mọi người. Cho dù là Bất Tử Thanh Vương hay Dạ Nhận, đều sẽ trở giáo với hắn.
Bạch Nhạc khựng lại, trong mắt ánh lên vẻ đắng chát. Hắn im lặng một lát, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
- Không ngờ tình cảm nhiều năm của ba người chúng ta, lại không thắng được cám dỗ của sống chết. Được, được lắm! Hôm nay, ta nhận, nhưng qua hôm nay, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa.