- Ngươi là ai?
Bên này Bạch Nhạc dẫn những người khác trốn đi, nhưng Hải Thần lại không hề để ý tới.
Những cường giả Hóa Hư trốn ra từ Chúng Tinh Tiểu Thế Giới này trong mắt hắn chỉ là con cờ để uy hiếp Bạch Nhạc mà thôi. Bọn chúng chết cũng được, trốn cũng được, đều không quan trọng.
Bây giờ toàn bộ lực chú ý của Hải Thần đều dồn hết vào Thanh Đồng Quan. Hắn thấy trên đó lộ ra một ánh thần quang, nhưng nó trước sau vẫn không hề có phản ứng.
Ở một diễn biến khác, Bạch Nhạc và Tân Gia Minh không lựa chọn nhân cơ hội bỏ trốn, mà sau khi họ thấy những người khác đã chạy đi, khe nứt không gian từ từ khép lại thì cùng nhau đáp xuống chiến trường.
Mãi cho đến lúc đó, Thanh Đồng Quan mới đột ngột bật nắp. Thần Nữ chậm rãi từ trong đó bay ra, lạnh lùng nhìn Hải Thần.
Gần như trong khoảnh khắc khi thấy rõ đối phương, Hải Thần lập tức biến sắc.
- Thần Nữ?!
Cũng vì nỗi sợ hãi xuất phát từ bản năng nên mới có phản ứng thế này, đây là thứ không gạt người được.
- Không thể nào! Sao ngươi có thể còn sống? Chuyện này là không có khả năng!
Thần Nữ cười mỉa, khinh thường nói:
- Cả thứ phế vật như ngươi còn không chết, sao ta có thể chết được?
Lúc trước khi còn ở Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, Thần Nữ không chỉ một lần bảo trong mắt nàng ta, Hải Thần chỉ là đồ phế vật. Nhưng cho dù ngày trước có nói kiểu gì thì cũng không thể gây chấn động bằng lúc nàng ta mắng thẳng mặt Hải Thần như bây giờ được.
Thần Nữ thực sự rất mạnh, mạnh đến mức khiến người ta phẫn nộ.
Sắc mặt Hải Thần cực kỳ khó coi, nhưng hắn ta trước sau vẫn không dám phản bác.
Thần Nữ lại liếc nhìn Bạch Nhạc, hài lòng khen:
- Còn ngươi thì rất cừ, nói chung không làm mất mặt Thần Tôn!
Khoảng khắc nàng ta ra tay kiềm chân Hải Thần ban nãy chắc chắn là thời cơ thích hợp nhất để Bạch Nhạc trốn đi. Lúc đó, hắn có thể chọn tẩu vi thượng sách chung với đám người kia, vì cả nàng ta lẫn Hải Thần đều đang không rảnh tay để ý, nhưng cuối cùng tên họ Bạch này vẫn chọn ở lại mà không chút do dự, điều này khiến nàng ta tán thưởng thêm mấy phần.
Kẻ này, cần dứt thì dứt, hơn nữa một lời hứa đáng ngàn vàng.
Thật đúng như những gì Bạch Nhạc đã nói, hắn không chỉ vì sự sống sót của bản thân, mà còn nguyện ý liều mạng vì Chúng Tinh Tiểu Thế Giới.
- Thì ra là thế! Thần Nữ, ngươi vốn dĩ vẫn chưa sống lại.
Chỉ mấy câu như thế, trong mắt Hải Thần đã lần nữa lộ ra vẻ hưng phấn.
Ban nãy khi đột nhiên nhìn thấy Thần Nữ, tâm thần hắn ta quả thật có hơi rối loạn. Sự sợ hãi Thần Nữ xuất phát từ bản năng làm hắn hoảng như gà mắc tóc, gần như không thể điều chỉnh mạch suy nghĩ.
Nhưng, chỉ qua một chốc lát như thế, Hải Thần đã lần nữa bình tĩnh lại, hơn nữa còn nhìn ra điểm mấu chốt bên trong.
- Ngươi nói nhiều thế là đang kéo dài thời gian chứ gì? Mười mấy tên Hóa Hư vừa chết ban nãy đã giúp ngươi khôi phục một phần thực lực, đúng không? Ha ha, không sai rồi, nếu ta không giết mười mấy tên đó, ngươi vốn không đánh ra một đòn thế được.
Trong mắt Hải Thần lộ ra vẻ hưng phấn, tiếp tục nói:
- Thần Nữ, ngươi bị chúng thần áp chế, cho dù không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng. Bị nhốt trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới kia, ngươi căn bản không có cách khôi phục thực lực. Ngươi không làm gì được ta, nếu không ta sớm đã chết mất xác rồi, chứ làm gì nói dài nói dai kiểu này với ngươi được.
- ...
Những lời này tiết lộ quá nhiều tin tức, khiến lòng Bạch Nhạc thấy hơi rờn rợn.
Lúc trước Thần Nữ không hề nói dối, chúng thần quả thực muốn tiêu diệt nàng ta, hơn nữa cái chết của chúng thần rất có thể có liên quan rất lớn tới Thần Nữ. Chính điều này đã khiến nàng ta bị trấn áp trong Thanh Đồng Quan, quàng tại Chúng Thần Mộ Địa.
Thần Nữ lúc ở đỉnh phong rốt cuộc mạnh tới cỡ nào?
Lấy sức một mình giết chết chúng thần có lẽ hơi khoa trương, nhưng nếu muốn giết, chắc chắn cũng là chuyện dễ dàng.
Quan trọng nhất là, bây giờ Hải Thần đã nhìn ra chân tướng.
Người khác có thể không biết, nhưng Bạch Nhạc lại rõ ràng, người bay ra từ Thanh Đồng Quan lúc này tuyệt đối không phải Thần Nữ, mà chỉ là một luồng thần hồn của nàng ta. Trạng thái như thế, e nàng ta không mạnh hơn hắn bao nhiêu, nếu bị tên Hải Thần kia bóc trần thì ắt phải rơi vào mối nguy kinh khủng.
- Đã nhiều năm như thế, ấy vậy mà ngươi vẫn chỉ biết giở mấy trò khôn vặt này!
Tuy sự thật đã bị Hải Thần nói toạc ra, nhưng Thần Nữ vẫn giữ nguyên bộ dáng hờ hững như cũ, trong giọng nói vẫn ngập vẻ khinh thường.
Sắc mặt Hải Thần có phần bực bội, hắn ta lớn giọng quát:
- Thần Nữ, ngươi tưởng mình vẫn còn là Thiên Đạo Chi Nữ của năm đó à? Ngay cả ba phần thực lực ngươi cũng không vận ra được, có tư cách gì mà coi thường ta?
- Ngươi vĩnh
Trong mắt Thần Nữ lộ ra vẻ kiêu ngạo, bình thản đáp:
- Loại phế vật vĩnh viễn không có can đảm nhúng tay vào, chỉ dám núp đằng sau ngắc ngoải hơi tàn như ngươi giống hệt loài sâu kiến đáng thương. Cho dù là lúc nào, ngươi cũng không có tư cách so sánh với ta.