Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 2033 - Chương 2032: Thiên Đạo Già Tỏa

Chương 2032: Thiên Đạo Già Tỏa Chương 2032: Thiên Đạo Già Tỏa

Mặt mày Hải Thần bỗng trở nên hung ác, điên cuồng nói:

- ... Được làm vua thua làm giặc! Thần Nữ, thu lại sự tự phụ của ngươi đi! Ta sẽ dùng chính đôi tay này đánh nát sự kiêu ngạo của ngươi, ta sẽ khiến ngươi quỳ mọp dưới chân ta mà cầu xin ta tha tội. Thiên Đạo Chi Nữ gì chứ, đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì đều là lời nói nhảm!

Hắn ta dứt lời thì lật tay, lần nữa cầm Tam Xoa Kích hung hăng tấn công về phía Thần Nữ.

Ngôn ngữ không có tác dụng, chỉ có thực lực mạnh mẽ mới là bùa hộ thân cho mọi thứ.

Mặc dù trước đó đã bị Thần Nữ làm trọng thương, nhưng nói cho cùng Hải Thần vẫn là cường giả Thần Linh. Một kích này đã hiển hiện ra sự đáng sợ của Thần Linh trong đó. Cả trời đất tức khắc giống như đều bị giam cầm, ngay cả cường giả như Bạch Nhạc và Tân Gia Minh cũng như hãm vào bùn lầy. Họ muốn cử động còn khó, nói chi là đến phía trước hỗ trợ.

- Nổ!

Trong mắt Thần Nữ đầy vẻ lạnh lùng, thân hình nàng ta vẫn đứng yên bất động, chỉ mở miệng thốt ra một chữ này.

Nhưng chẳng mấy chốc, tử khí trong cơ thể Hải Thần đã đột ngột nổ tung, lóe ra ánh sáng đen đặc, nháy mắt ép hắn ta phải đứng chôn chân, thậm chí cả một vùng nước biển bên cạnh dường như cũng nhiễm thành sắc mực.

Tử khí ăn mòn, đây mới là phần đáng sợ nhất trong một đòn vừa rồi của Thần Nữ. Một khi tử khí này nổ tung, cho dù Hải Thần có mạnh cũng có phần không kham nổi.

Chỉ là, Hải Thần lần nữa bị trọng thương nhưng vẫn không có vẻ gì là sợ hãi, thậm chí hắn ta còn bật cười sằng sặc như điên:

- Thần Nữ, ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi à? Chút tử khí này tối đa chỉ làm tổn hại đến thân thể ta, chứ căn bản không thể uy hiếp tính mạng của ta được. Rồi chẳng mấy chốc, ta sẽ tóm được ngươi. Ngươi kiêu căng như thế, năm đó cả Thần Tôn ngươi cũng không thèm nhìn, giờ lại rơi vào tay ta rồi! Ha ha ha, thật không ngờ, Hải Thần này cũng có một ngày có thể thưởng thức tư vị của Thần Nữ... Sảng khoái!!!

Hắn ta vừa cười man dại, vừa không để ý đến thương thế của mình mà vươn tay toan chộp lấy Thần Nữ.

Đáng tiếc, trên mặt Thần Nữ vẫn không mảy may dao động, giống như nàng ta vốn không để ý tới những lời chối tai kia, cũng căn bản xem thường sự uy hiếp của Hải Thần.

- Dựa vào ngươi mà cũng xứng khẩu xuất cuồng ngôn với ta?

Hải Thần đón lấy ánh mắt Thần Nữ, linh hồn dường như cũng phát đau.

Ánh mắt đó, là sự khinh miết từ tận trong xương cốt, trong máu huyết, trong linh hồn.

Nó giống như một con rồng kiêu ngạo, dù sa vào chốn ao tù cũng không thèm liếc nhìn bọn cá tép xung quanh. Lại giống như một con mãnh hổ ung dung, dù bị trọng thương tứa máu, nhưng vẫn không ban phát ánh mắt nào cho con chó hoang bên cạnh.

Nhưng Hải Thần hắn là cá tép sao? Là chó hoang à?

Không phải, hắn là Thần Linh, là vị thần từ thời thượng cổ còn sống tới bây giờ, cũng có khi là vị thần duy nhất còn sống.

Nộ Hải Sinh Lan.

Hải Thần lộ ra một tay, trên hư không lập tức như có vô số ngấn nước ngưng tụ, rồi lao về phía Thần Nữ.

Hắn nhất định phải bắt lấy Thần Nữ, sau đó đạp nữ nhân kiêu ngạo này dưới chân, áp ở dưới người, để ả rơi vào đau khổ và cầu xin, cho ả nếm thử cái gì gọi là tuyệt vọng.

- Thiên Đạo Chi Già*.

*Già: cái gông, cái cùm.

Trên người Thần Nữ lộ ra một vầng thần quang rực rỡ, chỉ chớp mắt, Hải Thần đã bị vây bởi tầng tầng lớp lớp gông xiềng. Dù có mạnh mẽ như Thần Linh cũng lập tức bị gông cùm trói nghiến.

Nhưng cùng lúc đó, thân ảnh Thần Nữ cũng bắt đầu mờ nhạt.

Hải Thần gườm gườm nhìn nàng ta, gào thét:

- Thần Nữ, giờ ngươi chẳng qua chỉ là một luồng thần hồn, vậy mà lại dám mù quáng thi triển Thiên Đạo thần thông! Ngươi không sợ thần hồn mình câu diệt à?

Quả thực hắn không có cách thoát khỏi Thiên Đạo Già Tỏa này, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Lấy trạng thái hôm nay của Thần Nữ thì vốn dĩ không thể tiếp tục duy trì sự hao tổn này. Tối đa trong vòng trăm tức, không cần hắn ra tay, thần hồn con ả này cũng tự vỡ nát, vạn kiếp bất phục.

Thần Nữ không hề có ý sẽ quan tâm Hải Thần, chỉ đưa mắt nhìn Bạch Nhạc, nói:

- Bạch Nhạc, ngươi còn không ra tay?

Gần như trong khoảnh khắc Thần Nữ cất lời, Bạch Nhạc bỗng cảm thấy thân thể nhẹ bẫng. Cảm giác trì trệ như lún vào đầm lầy trước đây đã hoàn toàn biến mất.

Chẳng mấy chốc, hắn đã hiểu ra.

Bây giờ Thần Nữ tối đa chỉ có thể kiềm chân Hải Thần, chứ không có cách nào giết chết. Bản thân Bạch Nhạc cần phối hợp với nàng ta để hoàn thành một đòn này, giống như năm đó khi hắn mới bước vào không gian bí tàng, Hải Thần vừa thức tỉnh đã dùng Định Hải Thần Quang cố định Sát Thần cho hắn giết vậy.

Chỉ là, cục diện hôm nay rõ là đã hung hiểm hơn gấp trăm lần.

Nhưng giờ Bạch Nhạc đã không còn thời gian suy tính thiệt hơn nữa. Hắn gần như hành động theo bản năng, vung kiếm trong tay chém về phía Hải Thần.

- Coong...

Một tiếng kiếm trong trẻo vang lên, Nghịch Ma Kiếm chuẩn xác chém vào người Hải Thần, nhưng là, mũi kiếm lại chẳng thể mảy may đả thương hắn.

Bình Luận (0)
Comment