Đạo Lăng Thánh Nữ, đây tuyệt đối không phải chỉ là một danh xưng, một thân phận, mà trong vạn năm nay, nó có nghĩa là chiến lực mạnh nhất, là cường giả đáng sợ nhất Đạo Lăng Thiên Tông.
Đó là một sự tồn tại vô song dám khinh thường thiên hạ, cũng là thần thoại bất bại thật sự trong lòng tất cả đệ tử Đạo Lăng.
Đạo Lăng Bất Bại.
Vân Mộng Chân một thân bạch y, một tay cầm kiếm, ngạo nghễ đứng giữa đất trời, chính là bất bại.
Trong nháy mắt, toàn bộ đệ tử của Thánh Nữ Phong lập tức đứng dậy, tiếng tuốt kiếm soàn soạt vang lên, đồng loạt chỉ vào Hàn Tân Phi.
Sát khí đằng đằng.
- Láo xược!
Sắc mặt Hàn Tân Phi sa sầm, hắn ta nhìn những đệ tử Thánh Nữ Phong này, không nhịn được quát tháo:
- Các ngươi, đứa nào đứa nấy đều muốn làm phản đấy hả? Ta là Đạo Lăng Thánh Tử. Lệnh của lão tổ tông truyền Vân Mộng Chân vào Thánh Địa, Vân Mộng Chân kháng lệnh, chẳng lẽ mỗi người các ngươi cũng muốn kháng lệnh à?
Hàn Tân Phi biết rõ, dựa vào bản thân thì không thể áp chế bọn đệ tử này, chỉ có lấy Lăng Tiên ra mới có thể làm chúng sợ được.
Quả nhiên, một câu này vừa dứt, những đệ tử của Thánh Nữ Phong không khỏi lộ vẻ ngần ngừ.
Giữa Hàn Tân Phi và Vân Mộng Chân, họ có thể lựa chọn lập trường mà không chút do dự. Nhưng nếu cãi lệnh Lăng Tiên thì đấy lại là chuyện khác rồi.
Thực lực làm vua.
Người đó là sự tồn tại khủng khiếp vượt trên Hóa Hư, hơn nữa còn là nhân vật cấp tổ tông hàng thật giá thật của Đạo Lăng Thiên Tông.
Còn Vân Mộng Chân, tuy xuất sắc, nhưng dẫu sao vẫn không phải vị Thánh Nữ đỉnh phong của Đạo Lăng Bất Bại.
- Giết!
Những đệ tử của Thánh Nữ Phong hơi chần chừ, nhưng đám người Bất Tử Thanh Vương thì căn bản không có bất kỳ do dự nào. Bấy giờ thấy sức mạnh ngọc bội trên người Hàn Tân Phi tan biến, sức mạnh của Hộ Tông Đại Trận lại bị Vân Mộng Chân ép xuống, bọn họ há lại bỏ qua cơ hội này.
Thực chất, Bất Tử Thanh Vương hiểu rõ, lấy thân phận và lập trường của Vân Mộng Chân sẽ không tiện trực tiếp ra tay với Hàn Tân Phi. Nàng ta chỉ cần có thể chấn nhiếp những đệ tử khác của Đạo Lăng Thiên Tông, để bọn họ có cơ hội ra tay là được.
Nhưng dẫu sao cả quá trình vẫn bị kéo dài một khoảng ngắn, mà chút thời gian ít ỏi đó, đối với Hàn Tân Phi đã đủ rồi.
Động tĩnh bên phía Thánh Nữ Phong thật sự quá lớn, cả Hộ Tông Đại Trận cũng bị kích hoạt, cao thủ của Đạo Lăng Thiên Tông lại không phải người chết, há có thể không cảm ứng được? Chỉ thoáng chốc, ít nhất đã có bảy tám vị trưởng lão chạy qua.
Cảm nhận được khí tức của đối phương, mí mắt Bất Tử Thanh Vương không khỏi giần giật.
Cơ cấu của Đạo Lăng Thiên Tông thật sự quá sâu. Năm đó họ bị ép đến tuyệt cảnh cả môn phái không có nổi một vị cường giả Hóa Hư, ấy vậy mà chỉ trong chín năm ngắn ngủi, được sự trợ giúp của Lăng Tiên, Đạo Lăng Thiên Tông lại sinh ra nhiều cao thủ Hóa Hư như vậy. Tình hình như thế, quả là khiến người ta phải rợn cả da gà.
Có điều, cũng chính vì thế nên Bất Tử Thanh Vương mới hiểu, lý do vì sao trong thời gian ngắn như thế mà một người mới trước giờ chưa từng nghe tên như Hàn Tân Phi lại có thể dần chiếm quyền của Vân Mộng Chân, nữa là còn chiếm ở mức độ rất lớn.
Sự tồn tại của Lăng Tiên, thật sự quá kinh khủng.
Cả Đạo Lăng Thiên Tông, có thể nói nhờ sự tồn tại của lão này mà lần nữa quật khởi.
Quyền lợi khiến lòng người lay động. Tình cảnh như thế, hỏi sao người của Đạo Lăng Thiên Tông lại răm rắp nghe sự sai khiến của Lăng Tiên?
Chỉ là đối với nhóm người Bất Tử Thanh Vương, đây tuyệt đối là tin dữ.
Bất Tử Thanh Vương hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên sự quyết đoán. Ông ta dồn toàn bộ sức mạnh, Thanh Vương Kiếm trong tay nhoáng lên, lần nữa hung hãn tấn công vào Hàn Tân Phi.
- Cản bọn chúng lại, cho ta thời gian một khắc, ta nhất định phải giết tên này!
Dù có thế nào, ông ta cũng không thể thu tay lại nữa, chỉ đành kêu những người khác ngăn cản cao thủ Đạo Lăng Thiên Tông, còn bản thân thì một mình đi giết Hàn Tân Phi.
Điều này tuy có phần hung hiểm, nhưng đã là lựa chọn duy nhất.
- Lớn mật!
- Yêu nhân, ngươi dám?!
- Giết hắn đi!
Phút chốc, những trưởng lão vừa đến này lập tức phẫn nộ, đồng loạt ra tay hòng giết Bất Tử Thanh Vương.
Sắc mặt Vân Mộng Chân lộ ra vẻ ngưng trọng, vội lên tiếng can ngăn:
- Dừng tay! Chư vị trưởng lão, đừng nghe lời láo lếu của Hàn Tân Phi! Thanh Vương là bạn, không phải thù.
Có vị trưởng lão tương đối chững chạc, nghe Vân Mộng Chân nói vậy thì tạm thời dừng tay, hỏi dò nàng:
- Thánh Nữ, người nói vậy là có ý gì?
Nhưng những người vì Vân Mộng Chân mà dừng tay chỉ là thiểu số, chứ đa phần trưởng lão vẫn muốn giết Bất Tử Thanh Vương, chẳng qua họ bị những cao thủ Hóa Hư kia ngăn lại.
Cùng lúc đó, những đệ tử khác của Đạo Lăng Thiên Tông cũng chạy tới. Tuy tạm thời không chen vào được, nhưng họ cũng đã trực tiếp bao vậy nhóm người Bất Tử Thanh Vương.
Thực lực cá nhân của số đệ tử này tuy không mạnh, nhưng một khi kết trận sẽ đủ tạo thành uy hiếp.