- Thượng Quan trưởng lão, việc này nói rất dài dòng. Nhưng, Thanh Vương quả thật là ta mời lên núi. Dù có thế nào, ta cũng phải bảo đảm sự an toàn của ông ta. Nếu không, há không phải để người khác nói Đạo Lăng Thiên Tông ta hành sự bỉ ổi, dụ giết Thanh Vương?
Có rất nhiều chuyện không thể giải thích, nhất thời, Vân Mộng Chân cũng chỉ có thể viện lý do này.
- Dừng tay! Tất cả dừng tay cho ta! Thanh Vương, ta sẽ đích thân tiễn ông xuống núi, xem ai dám ngăn cản!
- Cái rắm! Chư vị trưởng lão đừng bị ả lừa! Yêu nhân Ma Đạo, người người phải trừ diệt. Việc Vân Mộng Chân kết giao Ma Đạo đã bị lão tổ biết, nay ta phụng lệnh lão tổ, gọi ả vào Thánh Địa. Là đúng là sai, mời chư vị theo ta cùng vào Thánh Địa diện kiến lão tổ, ắt tự có phán xử công bằng!
Hàn Tân Phi không phải kẻ ngu. Trong loại tình hình này, hắn biết rõ nên làm thế nào để đối phó Vân Mộng Chân.
Những lời này nói xong, Vân Mộng Chân đã hết đường giải thích.
Bởi vì, những người này bây giờ không phải đang lựa chọn giữa hắn và Vân Mộng Chân, mà là lựa chọn giữa Lăng Tiên và Vân Mộng Chân.
Nhất thời, đám người lần nữa xôn xao.
Thượng Quan trưởng lão nọ hơi chần chừ, nhưng rốt cuộc ông ta vẫn chọn Lăng Tiên lão tổ:
- Thánh Nữ, nếu đã như vậy, chúng ta hãy cùng vào Thánh Địa gặp lão tổ, thị phi đúng sai, tự có lão tổ làm chủ. Người thấy thế nào?
Trong lòng Vân Mộng Chân hơi chùng xuống. Nàng biết, cục diện đã đến hồi nguy cấp nhất.
Hàn Tân Phi dám đến thì ắt đã được sự cho phép của Lăng Tiên. Trong hoàn cảnh này, nếu nàng đi gặp Lăng Tiên thì mới là tự chặt đứt đường lui của mình.
Vân Mộng Chân hít sâu một hơi, nghiêm giọng:
- Chư vị trưởng lão, ta nói rồi, Thanh Vương là ta mời lên núi, ta có trách nhiệm tiễn họ xuống núi. Xin chư vị trưởng lão nhường đường, đợi sau khi ta tiễn Thanh Vương xuống núi rồi, sẽ tự giải thích với lão tổ.
Trên mặt Hàn Tân Phi lộ ra vẻ hung ác, quát lên:
- Làm càn! Vân Mộng Chân, ngươi nghĩ ngươi là ai hả, lệnh của lão tổ mà cũng dám chống? Người đâu, bắt ả lại, bắt luôn đám yêu nhân Ma Đạo này đến cho lão tổ xử lý!
Những lời này lập tức được không ít trưởng lão và đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông tán thành. Có trưởng lão liền bước lên ngăn trước người Hàn Tân Phi, trầm giọng:
- Thánh Nữ, xin theo chúng ta đến gặp lão tổ trước đi ạ! Ta có thể bảo đảm, dưới mệnh lệnh của lão tổ, bọn họ sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì!
- Không sai. Thánh Nữ, việc này quan hệ trọng đại, vẫn nên mời lão tổ làm chủ mới xong.
Thấy càng lúc càng nhiều người nghiêng về phía Hàn Tân Phi, trong mắt Vân Mộng Chân bỗng ánh lên vẻ dứt khoát. Nàng hơi lật tay, chỉ nghe một tiếng ‘coong’ vang lên, kiếm quang chợt lóe, một luồng kiếm ý lập tức phóng lên tận trời.
Côn Ngô Thần Kiếm.
- Tránh đường!
Sợ hãi tâm kinh.
Khắc này, nhìn vào Côn Ngô Thần Kiếm, tất cả mọi người Đạo Lăng Thiên Tông đều sửng sốt, đáy lòng mấy tên trưởng lão dẫn đầu ngăn cản Vân Mộng Chân càng là dâng lên một luồng hàn ý.
Trên vạn năm, chưa từng có Đạo Lăng Thần Nữ chỉ kiếm vào cao thủ bản tông?
Lúc trước dù là khi Bạch Nhạc bị vây khốn ở Đạo Lăng Sơn, Ma Thi Vương tứ ngược, Đạo Lăng sơn cận kề diệt vong, Vân Mộng Chân vẫn một mực chưa từng rút kiếm với người Đạo Lăng Thiên Tông.
Nhưng hôm nay, Vân Mộng Chân lại vì đảm bảo cho bọn Bất Tử Thanh Vương rời đi mà không tiếc rút kiếm chỉ vào người mình.
Kết quả như thế, đừng nói Hàn Tân Phi, dù là những trưởng lão Đạo Lăng trưởng lão kia cũng căn bản không thể nào nghĩ tới.
- Thánh Nữ, ngươi đây là muốn làm gì?
Bị chọc tức đến độ cả người phát run, Thượng Quan trưởng lão chỉ vào Vân Mộng Chân lớn tiếng quát:
- Đạo Lăng Thiên Tông ta từ vạn năm tới nay chưa từng có Thánh Nữ cầm kiếm uy hiếp người bản tông?
Nhìn vào đối phương, thần sắc Vân Mộng Chân vẫn có vẻ thong dong lạ thường, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Thượng Quan trưởng lão nói quá lời, đấy cũng chính là điều ta muốn hỏi ngươi, trên vạn năm qua, bản thân từng có trưởng lão, đệ tử nào lại dám phạm thượng, uy hiếp Thánh Nữ?
- ...
Lời này nhất thời khiến cho tất cả mọi người tại trường đều thất thanh.
Bản thân chuyện này liền đã có hai mặt.
Khi bọn hắn trách mắng Vân Mộng Chân, lại quên mất, Đạo Lăng Thánh Nữ vốn không dung bất cứ kẻ nào khinh nhường, bao đời này, Đạo Lăng Thánh Nữ luôn là tồn tại vô địch, há lại có người dám làm trái lệnh Thánh Nữ?
- Thánh Nữ, Lăng Tiên lão tổ tại thượng, có lời gì, không thể ngồi lại từ từ nói chuyện? Càn gì phải vì mấy tên yêu nhân ma đạo mà thành thế này, liệu có đáng không?
Thượng Quan trưởng lão lần nữa mở miệng nói.
- Yêu nhân ma đạo?
Cười lạnh một tiếng, Vân Mộng Chân không chút khách khí hỏi ngược lại:
- Chín năm trước, ma lâm Đạo Lăng Sơn, bản tông gần như bị tiêu diệt, đương thời, là ai lâm nguy đứng ra, bất kể tranh chấp đạo ma, cứu vớt bản tông trong cơn dầu sôi lửa bỏng?
- Bạch Nhạc nói không sai, trên đời này, chỉ có thiện ác, không phân đạo ma!
- Đến giờ, các ngươi lại muốn chụp mũ kết giao ma đạo lên đầu ta ... Đúng là không biết xấu hổ!