Tay áo khẽ phất, lập tức liền có một cỗ lực lượng nhu hòa nâng Nghiêm Khoan dậy.
- Đứng lên đi, ngươi rất tốt!
Được Bạch Nhạc khích lệ như thế, mặt Nghiêm Khoan lập tức đỏ hồng, cảm giác hưng phấn đúng thật khó mà diễn tả bằng lời, lúng ta lúng túng, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Chỉ thoáng chốc ngắn ngủi, những đệ tử khác có mặt trên Thiên Tâm Phong rốt cục cũng hồi thần.
Có lão nhân tinh ý, liếc mắt liền nhận ra thân phận Bạch Nhạc, tức thì, tất cả đệ tử trên khắp Thiên Tâm Phong đều đồng loạt quỳ rạp xuống.
- Bái kiến Bạch tổ!
- Đều đứng lên đi!
Nếu đã bại lộ thân phận, Bạch Nhạc liền cũng không giấu giếm, hơi hơi giơ tay lên, nhẹ giọng mở miệng nói.
Nhưng mà, lúc này, ngữ khí Bạch Nhạc đã không tùy ý như khi nói chuyện với Lục Hi Nhi.
Không thấy hắn có động tác gì, chỉ thấy bầu không khí tại trường đột nhiên nhiều thêm một cỗ uy áp nhàn nhạt.
Phảng phất chỉ nháy mắt, hắn đã từ một phàm như gần như ai cũng có thể thân cận, biến thành Bạch tổ cao cao tại thượng.
Không phải Bạch Nhạc cố ý làm bộ, mà đến thực lực, thân phận như hắn, tự nhiên sẽ lộ ra uy nghiêm nên có.
Thoáng chốc, không chỉ Thiên Tâm Phong, khắp toàn Linh Tê Kiếm Tông đều triệt để sôi trào.
Tông chủ và tất cả trưởng lão đều dồn dập chạy tới Thiên Tâm Phong.
- Gặp qua Bạch phủ chủ!
Bao gồm cả tông chủ Linh Tê Kiếm Tông Hà Diêu, tất thảy cao thủ Linh Tê Kiếm Tông chạy tới đều đồng loạt hành lễ với Bạch Nhạc.
Ánh mắt chậm rãi đảo qua trên thân chúng nhân, Bạch Nhạc lập tức nhận ra không ít người quen.
Khổng Từ, Lý Tử Vân, Dương Nghiên, Liễu Như Tân... Đây đều là những người xưa kia có quen biết với Bạch Nhạc, giờ đều đã trưởng thành, thành là trụ cột của Linh Tê Kiếm Tông.
Chỉ là, so với Bạch Nhạc, thành tựu của bọn hắn hiện vẻ quá ảm đạm.
Dù là tông chủ Hà Diêu, luận thực lực, giờ đây đứng ở trước mặt Bạch Nhạc cũng chỉ có thể tính là tiểu bối.
- Hà tông chủ, Khổng sư huynh, Lý sư đệ... Dương sư huynh, Liễu sư tỷ!
Nhìn vào đám đông, Bạch Nhạc lần lượt hồi lễ.
Thực lực có thể thay đổi, thân phận có thể thay đổi, nhưng phần cảm tình năm đó thì vẫn không thay đổi.
Thấy thái độ Bạch Nhạc vẫn như ngày trước, trong lòng mấy người không khỏi nhẹ nhõm đi nhiều.
- Bạch sư đệ, ngươi làm trò gì thế, ta nghe nói, ngươi giả mạo thân phận một đứa bé để quay về đây.
Trong mấy người, Liễu Như Tân có quan hệ gần nhất với Bạch Nhạc, tự nhiên cũng không sợ Bạch Nhạc nhất, thế là mở miệng trêu đùa hỏi.
- Nhất thời nổi hứng thôi mà, hơn nữa... Cũng không tính vô duyên vô cớ! Đứa bé kia cũng chính là ta, là ta năm đó lúc mới tới Linh Tê Kiếm Tông.
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng giải thích.
Nghe vậy, người khác thì cũng thôi, riêng Hà Diêu lại không khỏi có chút lúng túng.
Trước đây lúc vừa mới nhập tông, Bạch Nhạc chỉ là một tên tiểu tạp dịch, suốt nguyên sáu năm không biết nếm bao khổ cực, nếu không phải Vân Mộng Chân vừa khéo gặp được Bạch Nhạc, sợ rằng nhân sinh Bạch Nhạc không biết sẽ trôi về đâu.
Nói không chừng, thẳng tới lúc này, Bạch Nhạc vẫn chỉ là một tên tiểu nhân vật không chút tiếng tăm, hoặc có lẽ, Linh Tê Kiếm Tông sớm đã bị huỷ diệt, căn bản không tồn tại được đến bây giờ.
Kể ra, đấy đúng là lỗi lầm của hắn, cũng là thiếu nợ của Linh Tê Kiếm Tông đối với Bạch Nhạc.
Qua nhiều năm vậy rồi, Bạch Nhạc một mực như gần như xa với Linh Tê Kiếm Tông, sợ rằng căn nguyên chính ở điểm này, người ngoài không rõ ràng, nhưng Hà Diêu lại hiểu rõ hơn ai hết.
Có thể khiến Bạch Nhạc và Linh Tê Kiếm Tông còn sót lại phần nào tình hương hỏa, người đóng vai trò then chốt nhất phải kể đến Từ Phong.
Đáng tiếc... Từ Phong sớm đã không còn.
…
Nhìn ra Hà Diêu lúng túng, Bạch Nhạc khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Không phải như ngươi nghĩ đâu, những chuyện ngày xưa sớm đã bay theo gió, ta còn không nhỏ nhen đến mức như vậy!
Trong lòng hắn, khúc mắc trước đây với Linh Tê Kiếm Tông sớm đã tan thành mây khói.
Không chỉ bởi vì Từ Phong, còn bởi từng gương mặt thân thuộc ở nơi này.
Huống hồ, hiện tại Linh Tê Kiếm Tông quả thực đã khác trước, loại biến chuyển này, bản mKRlsaFhṦ Bạch Nhạc chính là nguyên nhân!
Điều khiến Bạch Nhạc làm vậy không phải bởi trong lòng ghi hận, càng không phải bởi muốn dò xét cái gì, mà đơn thuần chỉ là đột nhiên nổi tiếng tham ngộ nhân quả thôi.
Đến cảnh giới như hiện tại của Bạch Nhạc, những gì hắn suy xét sớm đã không phải điều mà bọn Hà Diêu có thể hiểu được.
Từ bán thần đến thần linh đã không phải chênh lệch về mặt lực lượng, mà là chênh lệch ở khía cạnh cảnh giới và cảm ngộ.
Nguyên do trong đó, dù Bạch Nhạc có nguyện ý giải thích, sợ rằng bọn hắn cũng căn bản nghe không hiểu.
Chẳng qua, có thể biết được Bạch Nhạc không để ý tới chuyện trước đây, đối với bọn hắn mà nói, vậy là đủ rồi.
- Phàm phu sợ quả, bồ tát sợ nhân, nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục!
Lần nữa lặp lại câu nói kia, Bạch Nhạc mở miệng nói tiếp:
- Duyên tới duyên đi, chẳng qua ảo cảnh mà thôi, chư vị mời.
Thiên Tâm Phong vẫn là Thiên Tâm Phong của riêng Bạch Nhạc, những năm gần đây, mặc dù Lục Hi Nhi một mực ở trên Thiên Tâm Phong, nhưng phong chủ Thiên Tâm Phong lại một mực luôn là Bạch Nhạc.