Trước một bước tới vương thành gặp đối phương vẫn tốt hơn là đợi đối phương đích thân đến Thanh châu t.
Huống hồ, sau khi trùng tố Bán Thần Lĩnh Vực, thực lực Bạch Nhạc lần nữa đề thăng, không dám nói có thể đương cự lại cường giả thần linh, nhưng thoát thân thì vẫn là điều nằm trong tầm tay.
Trong lòng làm ra quyết định, Bạch Nhạc không tiếp tục do dự nữa mà trực tiếp đến thẳng vương thành.
Hơn nữa, lần này bước vào vương thành không phải là yên ắng đi đến, mà là công khai thân phận, gióng trống khua chiêng dùng danh nghĩa phủ chủ Thanh Châu phủ đi bái kiến Càn Đế.
Đương nhiên, trên thực tế, chín năm trước, Bạch Nhạc đã nhường thân phận phủ chủ Thanh Châu phủ cho Tô Nhan, chẳng qua, cái đó không quan trọng.
Tô Nhan sẽ không tranh đoạt quyền lực với Bạch Nhạc, hơn nữa lấy danh tiếng Bạch Nhạc, căn bản sẽ không có ý kiến bất đồng.
Chỉ cần hắn còn sống, hắn vẫn cứ là phủ chủ Thanh Châu phủ.
.....
Vương thành, trong hoàng cung.
Càn Đế thoáng khẽ nhíu mày, nghe xong thuộc hạ hồi báo, khóe miệng bất giác nhếch lên:
- Bạch Nhạc? Thú vị, trẫm sớm đã nghe qua tên hắn, thiên tài kiệt xuất nhất trong thế giới đương đại, trừ hắn ra không còn có thể là ai khác... Không ngờ lại sẽ chủ động đến gặp trẫm! Tên phủ chủ Thanh Châu phủ này rất thú vị, để hắn vào đi.
Có bán thần bước vào trong vương thành, thật ra Càn Đế sớm đã cảm giác được, chỉ là lấy thân phận và thực lực hắn, một tên bán thần còn không đáng để hắn quá mức quan tâm.
Chẳng qua, giả như tên bán thần này là Bạch Nhạc, vậy liền có chút bất đồng.
Hơn nữa, Bạch Nhạc không phải trực tiếp tới gặp hắn, mà là án theo quy tắc tới yết kiến, điều này càng đáng để hắn coi trọng.
Đây là một gia hỏa rất thức thời, hơn nữa... Còn mang theo thiện ý mà đến.
Thoáng chốc liền đã có người dẫn Bạch Nhạc đến trước mặt Càn Đế.
Càn Đế không hội kiến Bạch Nhạc ở trong cung điện, mà là ở trong lương đình Ngự Hoa Viên.
Thế này có vẻ hơi tùy ý, chẳng qua lại cũng biểu đạt một loại thái độ.
Càn Đế không thật xem Bạch Nhạc là phủ chủ Thanh Châu phủ, hoặc có lẽ, không thật coi Bạch Nhạc là thuộc hạ.
- Bạch Nhạc, bái kiến Càn Đế!
Bước vào trong lương đình, Bạch Nhạc khẽ khom lưng, nhẹ giọng mở miệng nói.
Tương tự, Bạch Nhạc cũng không tiếp tục tự xưng phủ chủ Thanh Châu phủ.
- Không cần làm những hư lễ kia, ngươi là truyền nhân của Thần Tôn ... Hoàn toàn có tư cách bình đẳng đối thoại với trẫm.
Khoát khoát tay, Càn Đế nhàn nhạt mở miệng nói.
Chính như Thần Nữ nói, thân phận truyền nhân Thần Tôn quả thực mang đến cho Bạch Nhạc rất nhiều tiện lợi, bằng không, gần gần chỉ với thực lực bán thần, hắn còn chưa đủ tư cách trực tiếp đối thoại với những cường giả thần linh này.
- Không dám!
Khẽ khom lưng, Bạch Nhạc bình tĩnh đáp nói:
- Mạt học hậu tiến, may mắn được đến Thần Tôn truyền thừa! Huống hồ, ta là phủ chủ Thanh Châu, trong khi Thanh châu vẫn còn đang nằm dưới quyền quản lý của Đại Càn Vương Triều.
- Ta nghe Thất hoàng tử nói qua về ngươi... Ngươi rất thú vị.
Chỉ là nói đến điểm này, ngữ khí Càn Đế đột nhiên hơi biến, lành lạnh mở miệng nói:
- Nhưng mà, ai cho ngươi lá gan sát hại tân hoàng? Tử tôn của trẫm, dù có bất tài thế nào cũng đâu đến lượt ngươi tới phế lập?
Thoáng tức thì, bầu không khí ôn hòa khi trước bỗng chợt tan biến, thay vào đó là áp lực phô thiên cái địa trút tới.
Năm xưa, Bạch Nhạc vì nâng đỡ Thất hoàng tử leo lên đế vị, hãn nhiên chém giết tân hoàng, lập tân quân khác, cũng bởi thế mà chấn nhiếp toàn bộ Đại Càn Vương Triều, vượt lên trên cả hoàng quyền.
Điểm này, không nghi ngờ đã phạm đến húy kị của Càn Đế.
Giờ vừa thấy mặt, Càn Đế đột nhiên lấy đây làm khó dễ, loại áp lực khủng bố kia, gần như khiến Bạch Nhạc trực tiếp quỳ rạp xuống.
So với Thất hoàng tử, hay là vị hoàng đế khi trước, bây giờ khí tức tán phát trên người Càn Đế mới thực sự là khí tức bá đạo của bậc đế vương.
Nếu là trước đây, Bạch Nhạc đúng thật rất khó gánh chịu áp lực thế này.
Nhưng hiện tại, uy thế như vậy đã rất khó mang đến áp lực đủ lớn với Bạch Nhạc.
Hơi khẽ nhíu mày, Bạch Nhạc bình tĩnh đáp nói:
- Thực lực tuyệt đối đủ để vượt trên hết thảy thân phận... Ta có thể lập tân quân khác là bởi vì hắn quá yếu, kẻ yếu không có quyền nói chuyện! Cũng không tư cách chấp chưởng một đế quốc như thế này!
- Hệt như bây giờ bệ hạ ngươi tỉnh lại, lập tức liền khiến Thất hoàng tử chủ động thoái vị... Không phải thân phận ngươi có được quyền lực lập tân hoàng khác, mà là bởi vì ngươi có được lực lượng vượt lên hết thảy quy củ! Chỉ vậy mà thôi!
…
Quyền lực giao tiếp, trước nay không phải trò đùa, càng không phải chơi đồ hàng, hôm nay ngươi không muốn, thuận tay tặng người, đợi đến ngày mai hối hận, tưởng muốn đòi là có thể cầm về được.
Hoàng quyền trước nay luôn rất tàn khốc, dù là phụ tử huynh đệ cũng có thể trở mặt vô tình.
- Ha ha ha ha ha!
Càn Đế không ngờ Bạch Nhạc lại sẽ nói ra những lời này, cứ thế nhìn chằm chằm Bạch Nhạc hồi lâu, sau đó đột nhiên bật cười ha hả, cỗ uy áp khủng bố trước đó cũng triệt để tán đi, hệt như chưa từng có gì xảy ra.