- Nói rất hay! Trẫm có thể khiến hắn thoái vị, là bởi vì trẫm có được lực lượng đủ sức nghiền ép hết thảy, chứ không phải bởi vì trẫm là tổ tiên hắn! Giết hay lắm, phế vật, không xứng kế thừa giang sơn của trẫm!
Bình tĩnh nhìn vào Càn Đế, Bạch Nhạc không tiếp lời.
- Thế bây giờ thì sao?
Mắt lạnh liếc nhìn Bạch Nhạc, Càn Đế ngạo nghễ mở miệng nói:
- Người có được lực lượng tuyệt đối là trẫm, cho nên, ngươi muốn thần phục với trẫm?
- Bệ hạ thật tưởng mình có được lực lượng tuyệt đối?
Không chút nào sợ hãi, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Sau lưng tam đại thiên tông đều có cường giả thần linh, vị cường giả thần linh ma đạo kia thậm chí đến giờ ngay cả thân phận đều chưa bạo lộ... Còn có Thần Nữ giờ đang không biết tung tích, bệ hạ lấy đâu ra lòng tin có thể quét ngang thiên hạ?
Sắc mặt bỗng chợt âm trầm, Càn Đế lành lạnh mở miệng nói:
- Ngươi dám cả gan chất vấn trẫm?
- Không dám! Ta chỉ đang nói ra tình hình thực tế thôi, nếu bệ hạ thật tưởng rằng có thể quét ngang chư thiên, tiểu tử tự nhiên cam nguyện cúi đầu trước bệ hạ.
Khẽ nhướng mày, Bạch Nhạc hơi hơi chắp tay, đối đáp không chút nhân nhượng.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Càn Đế vẫn thu hồi ánh mắt.
Dù không muốn thừa nhận, song hắn vẫn không thể không thừa nhận, hiện giờ hắn đúng thật không có được lực lượng đủ sức quét ngang thiên hạ!
Hắn cần phải mượn lực lượng những người khác, đấy cũng là nguyên nhân tại hắn đáp ứng gặp mặt Bạch Nhạc.
- Truyền nhân Thần Tôn quả nhiên thú vị ... Ngươi nói ý đến đi.
Thẳng đến lúc này, Bạch Nhạc rốt cục mới thở phào một hơi.
Dù nhìn như có lý có cứ, nhưng cường giả thần linh chưa hẳn đã giảng đạo lý.
Không có thực lực bình đẳng liền không khả năng thực sự có được quyền nói chuyện ngang hàng, điểm này, trong lòng Bạch Nhạc vô cùng rõ ràng.
Cũng may, trước mắt xem ra, kết quả không đến nỗi nào.
Càn Đế tuy bá đạo, song không đến mức cuồng vọng, không phải loại tồn tại không cách nào giao lưu.
- Rất đơn giản, ta tới để chọn đội! Thế Giới Chi Tâm quay về bản nguyên, quy tắc thiên địa khôi phục, không bao lâu nữa, thậm chí không chỉ là những thần linh đã biết bây giờ, mà còn sẽ có những thần linh khác hiện thân... Giờ đã là thời đại thần linh.
- Chính như ta nói, hiện tại ta còn chưa có được thực lực để đương cự với cường giả thần linh, cho nên ta cần thời gian... Cũng cần che chở!
Nhìn vào Càn Đế, Bạch Nhạc trầm giọng nói:
- Thanh châu vẫn là Thanh châu của Đại Càn Vương Triều, ta cũng vẫn là phủ chủ Thanh châu của Đại Càn Vương Triều, nhưng Thanh châu... Vẫn tồn tại độc lập!
- Nếu bệ hạ có điều khiển, Thanh châu ta tất sẽ toàn lực ứng phó! Tương tự, nếu có cường giả thần linh xuống tay với Thanh châu, bệ hạ cũng tất phải vươn tay che chở.
- Hắc!
Cười lạnh một tiếng, Càn Đế liếc mắt nhìn Bạch Nhạc, nói:
- Trẫm muốn làm cái gì, há còn cần Thanh châu tương trợ, nói cho cùng, chẳng qua là muốn trẫm tới che chở ngươi mà thôi! Ngươi lại có thể lấy gì ra để hồi báo trẫm?
- Cường giả thần linh chẳng qua chỉ có tác dụng chấn nhiếp mà thôi... Một khi thực sự động thủ, đại bộ phận vẫn là do kẻ dưới chấp hành!
- Những chuyện liên quan đến ta khi trước, hẳn bệ hạ cũng từng nghe nói qua.
- Dưới Hóa Hư, nhân gian vô địch!
Bình thản nhìn vào Càn Đế, Bạch Nhạc nhàn nhạt mở miệng nói:
- Giờ đây, cũng vẫn tương tự!
Dưới thần linh, nhân gian vô địch!
Lời này không phải tự khoe, mà là trần thuật thực tế.
Bạch Nhạc thật có tự tin này!
Chỉ cần không phải cường giả thần linh ra tay, bất kỳ ai trên thế gian này đều không uy hiếp được hắn.
Đây cũng là nguyên do hắn dám đến vương thành gặp Càn Đế, đồng thời dám chắc Càn Đế sẽ đáp ứng.
Đối với nhận thức về chính mình, trước nay Bạch Nhạc luôn nhìn rất tinh chuẩn.
- Thú vị!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Càn Đế lần nữa cười lên:
- Trẫm nghe nói, ngươi trở mặt với Lăng Tiên? Nếu có một ngày, trẫm đối đầu với Đạo Lăng Thiên Tông, ngươi sẽ lựa chọn lập trường thế nào?
Mặc dù Càn Đế thức tỉnh chưa lâu, nhưng đối với các loại tin tức thì hiển nhiên vẫn nắm rõ như lòng bàn tay.
- Đạo Lăng Thiên Tông là Đạo Lăng Thiên Tông, Vân Mộng Chân là Vân Mộng Chân.
Bình thản lắc đầu, Bạch Nhạc từ tốn nói:
- Ta sẽ không ra tay với Vân Mộng Chân, nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ hạ thủ lưu tình với Đạo Lăng Thiên Tông, đấy cũng không phải lựa chọn của Vân Mộng Chân, mà là lựa chọn của Lăng Tiên.
Về điểm này, Bạch Nhạc nhìn nhận vô cùng rõ ràng, giờ đây người thực sự làm chủ ở Đạo Lăng Thiên Tông là Lăng Tiên, chứ không phải Vân Mộng Chân.
Chí ít trước khi Lăng Tiên chết đi, thái độ của hắn đối với Đạo Lăng Thiên Tông sẽ không thay đổi.
Huống hồ ... Bạch Nhạc không cho rằng, Càn Đế sẽ đối đầu với Đạo Lăng Thiên Tông nhanh vậy được, vô luận là thực lực hay để uẩn, Đại Càn Vương Triều đối đầu với Đạo Lăng Thiên Tông đều sẽ không thu được lợi lộc gì.
- Nếu đã đến, vậy thì đừng gấp gáp rời đi, ở lại dạo một vòng trong vương thành ... Ngươi nghe nói, người Diệp gia đi lại rất gần với ngươi.
Nói xong chính sự, Càn Đế liền cũng không dài dòng, tùy ý nói một tiếng rồi lập tức đứng dậy rời đi.