Thẳng đến khi bóng lưng Càn Đế tan biến, Bạch Nhạc mới chợt khẽ nhíu mày.
Người Diệp gia!
Đương sơ Diệp gia đúng thật đã bị thủ đoạn sắt và máu của mình dọa sợ, nhưng giờ Càn Đế trở về, lập trường của Diệp gia thế nào, đúng thật đã nói không chuẩn.
Hơn nữa, Càn Đế không lý nào lại vô duyên vô cớ nhắc đến Diệp gia.
Trừ phi, Càn Đế muốn nhân cơ hội gõ đánh mình một phen.
Vậy thì không chỉ mỗi Diệp gia, có lẽ, Càn Đế càng để ý là Diệp Huyền đại sư đã mất và vị Thất hoàng tử … bị bức phải thoái vị kia.
Nhưng vô luận thế nào, nếu đã đến, hắn rốt cuộc cũng phải gặp những người này một lần.
Lần hội kiến ngắn ngủi này, đối với tính cách Càn Đế, Bạch Nhạc thật có chút cầm nắn bất định.
Tâm tư đế vương quả thực khó dò.
Cười khổ một tiếng, Bạch Nhạc không khỏi nghĩ tới Giang Nhược Hư.
Nếu vị Giang tiên sinh kia còn sống, đối với thế cục phán đoán ắt sẽ tinh chuẩn hơn nhiều, nơi nào còn cần hắn phải vì chuyện này mà đau đầu.
Chậm rãi đứng dậy, Bạch Nhạc xoay người đi ra ngoài cung.
Mới vừa ra cửa cung liền đã có tiểu thái giám chờ sẵn ở bên ngoài.
- Bạch phủ chủ, điện hạ cho mời!
Khẽ ngẩng đầu, thậm chí không cần truy vấn, Bạch Nhạc vô cùng rõ ràng, tiểu thái giám này nhất định là người của Thất hoàng tử.
Khắc này, Bạch Nhạc nghĩ tới không phải là Ngô Văn Uyên, mà là câu nói lập lờ nước đôi kia của Càn Đế.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc rảo bước lên xe ngựa được tiểu thái giám kia chuẩn bị.
Vô luận Càn Đế có ý gì, loại uy hiếp như có như không này còn chưa dọa được hắn.
Huống hồ, rất nhiều chuyện còn phải đợi nhìn thấy vị Thất hoàng tử kia mới có thể biết được rõ ràng.
- Đi thôi!
Tùy theo Bạch Nhạc phân phó, xe ngựa chậm rãi di chuyển, phát ra từng hồi tiếng vang ken két, chậm rãi vang vọng trong hoàng cung.
…
- Văn Uyên gặp qua Bạch phủ chủ!
Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ, vị Thất hoàng tử kia sớm đã chờ sẵn, thấy Bạch Nhạc xuống xe, lập tức liền khom lưng hướng về phía Bạch Nhạc thi lễ.
Nơi đây là trước cửa phủ, không chỉ hạ nhân quý phủ, thậm chí rất nhiều người qua đường cũng đều thấy được cảnh này.
Hơn nữa, vị Thất hoàng tử kia thậm chí không mang thường phục mà mặc áo đỏ chót, dù là ai chỉ cần liếc mắt đều có thể nhận ra thân phận hắn.
Khẽ nhíu mày, Bạch Nhạc theo bản năng phát hiện trong này tất có kỳ quặc, song vẫn chỉ trầm mặc không nói toạc ra, chỉ hơi hơi ôm quyền còn lễ, rảo bước cùng theo Thất hoàng tử bước vào phủ đệ.
Về đến trên đại điện, phân chủ thứ ngồi xuống, đợi thị nữ dâng trà xong xuôi, lúc này Thất hoàng tử mới đuổi đi tả hữu, trọn cả đại điện chỉ còn lại có hai người hắn và Bạch Nhạc.
Nâng chén trà lên, Bạch Nhạc lại không có ý uống trà, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói:
- Có lời gì, giờ điện hạ có thể nói được rồi.
- Mong Bạch phủ chủ cứu ta!
Trên mặt lộ ra vẻ đắng chát, Thất hoàng tử vội đứng dậy đi tới trước mặt Bạch Nhạc, trực tiếp quỳ gối xuống.
Khẽ vươn tay, lập tức liền có một cỗ lực lượng nhu hòa nâng dậy Thất hoàng tử.
- Điện hạ không cần như vậy, mặc dù ngươi đã lui vị, song vẫn là hoàng tử, Bạch Nhạc chỉ là phủ chủ Thanh Châu phủ, ngươi là quân, ta là thần... Lễ này, ta nhận không nổi.
Trong mắt chớp qua một tia hờ hững, Bạch Nhạc nhàn nhạt mở miệng nói.
Cái gì đều không nói, trước đã hành đại lễ, chứng tỏ đối phương muốn dùng phương thức này để cường hành kéo mình nhập cục, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi dâng lên phản cảm.
Liên hệ đến những lời sau cùng trong cuộc hội kiến với Càn Đế, cùng với một chuỗi bố trí liên tiếp của Thất hoàng tử từ sau khi đi ra hoàng cung, rất khó để người không nghi ngờ dụng tâm của hắn.
- Ta nghe nói, người Chúng Tinh Tiểu Thế Giới đều gọi Bạch phủ chủ là tiên sinh, vậy ta cũng gọi tiên sinh đi! Xưng hô quân thần, còn mong tiên sinh đừng nhắc lại.
Kiên trì hướng về phía Bạch Nhạc khom lưng cúi đầu, lúc này Thất hoàng tử mới nhẹ giọng mở miệng nói.
Khẽ nhấp một ngụm nước trà, Bạch Nhạc vẫn từ chối cho ý kiến, lẳng lặng chờ đợi đối phương giải thích.
- Bệ hạ có ý định để ngươi tự tay chém giết ta và Diệp gia, tính là chặt đứt hết thảy quá khứ, cũng là chặt đứt ảnh hưởng của Diệp Huyền đại sư đối với triều đại.
Ngước mắt nhìn lên, Thất hoàng tử không chút che giấu, trực tiếp nói thẳng.
Trước hắn từng có tiếp xúc với Bạch Nhạc, rất rõ ràng tính cách Bạch Nhạc, so với quanh co vòng tới vòng lui, chẳng bằng dứt khoát nói rõ ràng.
Tuy nhiều lúc Bạch Nhạc nhìn có vẻ vô cùng lạnh lùng, nhưng trong lòng hắn lại rõ ràng, từ tận cốt tủy, Bạch Nhạc luôn là người niệm cựu.
Mí mắt hơi nhảy.
Bạch Nhạc không hoài nghi lời này của Thất hoàng tử, trên thực tế, sau hội kiến với Càn Đế, suốt toàn bộ quá trình, Càn Đế vẫn luôn có điều ám thị.
Vô luận chất vấn trước đó hắn từng giết qua một vị hoàng đế, hay là cố ý nhắc đến Diệp gia, tất cả đều ẩn ẩn lộ ra dị dạng.
Giờ vừa nghe Thất hoàng tử nói vậy, trong lòng Bạch Nhạc lập tức rõ nét mấy phần.
Thời gian hơn vạn năm thực sự quá xa xôi.