Rất hiển nhiên, thái độ Nhiên Cổ Phật đã rất rõ ràng, nếu ngươi thức thời, đáp ứng điều kiện, như vậy chuyện quá khứ tự nhiên sẽ được bỏ qua.
Nhưng nếu dám cự tuyệt, vậy thì phải lật ra nợ cũ, tính sổ với ngươi.
Trước nay Phật môn luôn là như vậy, ngoài miệng nói lòng dạ từ bi, nhưng trên thực tế, rất nhiều lúc lại bá đạo hơn bất kỳ ai.
Không hề nổi giận, trên mặt Bạch Nhạc thậm chí lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.
- Xem ra đại sư cho rằng ăn chắc ta.
Thái độ đó của Bạch Nhạc khiến Nhiên Cổ Phật không khỏi hơi có chút ngoài ý, nhưng đến cảnh giới như hắn, đương nhiên sẽ không dễ dàng thay đổi tâm ý chỉ vì vài câu đôi lời của Bạch Nhạc.
Lắc lắc đầu, Nhiên Cổ Phật nhẹ giọng nói:
- Bạch phủ chủ nói quá lời, bần tăng cũng là vì lo nghĩ cho Bạch phủ chủ, Bạch phủ chủ có duyên với phật, đây chính là chuyện đôi bên cùng có lợi, cần gì phải cố chấp?
Từ chối cho ý kiến, khóe miệng Bạch Nhạc nhếch lên ý cười, hỏi ngược lại:
- Từ lúc vừa thấy mặt, đại sư một mực lấy danh xưng Bạch phủ chủ để gọi ta, là tưởng muốn tránh đi điều gì ư?
Ngước mắt nhìn lên, Bạch Nhạc ngạo nghễ nói tiếp:
- Chẳng lẽ đại sư quên mất, ta trừ là phủ chủ Thanh Châu ra thì còn là truyền nhân của Thần Tôn?
Trong mắt chớp qua một tia lệ mang, Bạch Nhạc lạnh giọng nói:
- Muốn ta bái nhập Phật môn... Xin hỏi đại sư đã hỏi qua ý sư tôn ta chưa?
- ...
Câu này vừa ra, lập tức liền khiến Nhiên Cổ Phật trầm mặc.
Từ vừa bắt đầu, hắn ngậm miệng không nhắc đến chuyện Bạch Nhạc là truyền nhân Thần Tôn, chính là muốn lập lờ gác qua chuyện này, nếu bản thân Bạch Nhạc không thủ vững đạo tâm, đồng ý bái nhập Phật môn, vậy tự nhiên chính là lựa chọn của cá nhân Bạch Nhạc.
Nhưng giờ đây, Bạch Nhạc trực tiếp cầm Thần Tôn dời đi ra, vậy lại là chuyện khác.
Cưỡng bách đệ tử Thần Tôn bái nhập Phật môn? Phật môn ngươi muốn làm cái gì? !
Nếu Thần Tôn thật chết rồi, vậy thì không sao cả.
Nhưng giờ đây, đưa mắt khắp toàn thiên hạ, ai dám nói Thần Tôn đã vẫn lạc?
Phải biết, hiện tại Bạch Nhạc chẳng qua mới chỉ ba mươi mấy tuổi, thời gian tu hành ngắn đến đáng thương, nói cách khác, hơn mười năm trước, Bạch Nhạc mới được đến truyền thừa của Thần Tôn!
Trong tình cảnh đó, ai dám nói Thần Tôn đã vẫn lạc?
Đúng, hiện nay Thần Tôn tung tích bất minh, cũng hoàn toàn không có dấu hiệu lộ diện, nhưng mà, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
Giả như qua một đoạn thời gian, Thần Tôn lại trở về thì sao?
Phật môn cưỡng bách truyền nhân của hắn bái nhập Phật môn, đây là muốn làm gì? Ý là Thần Tôn hắn không bằng cao thủ Phật môn? Hay cảm thấy Thần Tôn dễ bắt nạt?
Hậu quả này, ai cũng không dám gánh!
Dù là Nhiên Cổ Phật cũng tuyệt đối không dám!
Trên đời này, nếu nói còn có ai mà bất kỳ thần linh nào cũng không dám, không nguyện trêu chọc, vậy nhất định chính là Thần Tôn.
Vạn năm trước, lúc chúng thần hội tụ, cũng không người dám đi trêu chọc Thần Tôn, càng đừng nói Phật môn hiện tại đã đi đường xuống dốc.
- A di đà phật!
Khẽ tuyên một tiếng phật hiệu, Nhiên Cổ Phật nhẹ giọng nói:
- Bạch phủ chủ nói phải, là bần tăng liều lĩnh.
Không lừa bịp được, vậy tự nhiên đành phải buông bỏ.
Chính như trước đó Thần Nữ từng nói với Bạch Nhạc, bắt đầu từ lúc bước đến bán thần, thân phận truyền nhân Thần Tôn sẽ giúp hắn ngăn lại rất nhiều phiền phức.
Thái độ Nhiên Cổ Phật bây giờ lần nữa xác thực lời của Thần Nữ.
Thấy đối phương buông bỏ, trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi thở phào một hơi.
Nếu đối phương cứ cắn chết điều kiện kia, hắn thật phải điên đầu.
Một thân một mình hắn thì còn có hi vọng thoát thân được, nhưng vô luận thế nào cũng không che chở được cho những người khác ở Thanh châu.
Khiến đối phương chủ động buông bỏ điều kiện không cách nào đàm phán này, vậy liền có dư địa để quay vần.
- Mặc dù trước đây Từ Hàng đại sĩ đúng là bị Diệp Huyền đại sư giết chết, nhưng trên thực tế, Diệp Huyền đại sư không có địch ý đối với Phật môn.
Không đợi đối phương lên tiếng, Bạch Nhạc đã mở miệng nói trước.
- Cổ phật chắc cũng thấy trong Thanh châu không phân đạo ma, tự nhiên càng sẽ không địch thị đệ tử Phật tông.
Nâng lên chén trà trong tay, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Ta kế thừa di chí của Diệp Huyền đại sư, muốn đả tạo một thế giới người người bình đẳng, có thể tự do lựa chọn! Vô luận là Đạo môn, Ma đạo, Phật tông đều có thể để cho người bình thường, tu hành giả tự hành làm ra lựa chọn! Chỉ cần không làm ác, vậy liền sẽ được đến tất cả mọi người thừa nhận, bình đẳng tự do!
- Hôm nay, ta lấy thân phận phủ chủ Thanh Châu thỉnh mời cổ phật, thỉnh mời tu hành giả Phật môn tới Thanh châu tu hành, truyền pháp!
- A di đà phật!
Bạch Nhạc chủ động chì ra cành ô liu, Nhiên Cổ Phật tự nhiên không thể làm như không thấy.
Hơn nữa, bộ lí do thoái thác này của Bạch Nhạc, hiện giờ đúng thật không tìm ra được sơ hở nào.
Giờ Phật Tông muốn quay về, bản thân trở lực đã vô cùng lớn, đương nhiên sẽ không đưa ra yêu cầu vô lý như là cự tuyệt đạo môn và ma tu, chỉ tôn phật đạo!
Hiện tại Phật Tông đúng thật còn chưa có đủ thực lực và để uẩn để làm được như thế.