So sánh ra, điều kiện Bạch Nhạc đưa ra mới thực sự thích hợp nhất với Phật môn.
Chỉ là... Vấn đề duy nhất lại ở chỗ, Càn Đế!
Càn Đế chủ động lấy lòng, nghênh đệ tử Phật môn vào vương thành phong làm quốc sư, bằng với biểu đạt thái độ, chỉ cần Phật tông liên thủ với Càn Đế, Càn Đế liền sẽ dốc sức phổ biến phật giáo trong cương thổ Đại Càn Vương Triều!
Bản thân Càn Đế vốn là đế vương, sự tồn tại của hắn không có mối liên quan nào với Đạo môn, Ma tông.
Một khi Càn Đế thật có thể nhất thống cửu châu, đến khi ấy, dưới sự chống đỡ của Càn Đế, phật đạo tất đại hưng.
Mà giờ, đến Thanh châu giết chết Bạch Nhạc vốn là chuyện đầu tiên Càn Đế yêu cầu Phật tông đi làm!
Vốn Nhiên Cổ Phật muốn thử đe doạ một phen, bức Bạch Nhạc bái nhập Phật tông, như thế, hắn không cần phải giết chết Bạch Nhạc, lại vẫn có thể được đến hiệu quả càng tốt, hơn nữa, Càn Đế cũng tuyệt đối không lời nào để nói.
Khăng khăng Bạch Nhạc trực tiếp dọn ra Thần Tôn, lấp kín ý đồ này của hắn.
Thế là, sự tình liền có chút vướng tay vướng chân.
Nếu đáp ứng điều kiện Bạch Nhạc, vậy liền đắc tội với Càn Đế.
Nhưng ngược lại, nếu thật thống hạ sát thủ với Bạch Nhạc, khoan nói có thể giết chết được hay không, phiền phức kéo theo đó sẽ là vô cùng tận.
Dù Bạch Nhạc chết rồi, nhưng Thanh châu cũng đã được Bạch Nhạc kinh doanh nhiều năm, người mặt dưới tất sẽ báo thù cho Bạch Nhạc, chẳng lẽ nào hắn có thể giết sạch người Thanh châu đứng về phe Bạch Nhạc?
Huống hồ, đừng quên, hiện giờ Bạch Nhạc còn có một thân phận khác ... tông chủ Ma tông!
Phật Tông đi về, ma tu vốn giữ thế trung lập, thậm chí nếu theo như lời Bạch Nhạc nói, trắng đen cùng tồn tại, ma tu còn sẽ trở thành trợ lực.
Nhưng nếu giết Bạch Nhạc, vậy chẳng khác nào đối địch với ma tu trong toàn thiên hạ.
Chỉ với chèn ép đến từ Đạo môn đã khiến Phật tông đi về gặp phải trở lực vô cùng, nếu lại cộng thêm Ma đạo phản đối, vậy thì đúng là hi vọng càng thêm xa vời.
Huống hồ, đừng quên Bạch Nhạc còn là truyền nhân Thần Tôn!
Nếu Thần Tôn trở về thì sao?
Giết truyền nhân của Thần Tôn, làm sao có thể không bị Thần Tôn trả thù?
Kết hợp những nhân tố này, dù là Nhiên Cổ Phật cũng không khỏi sa vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Vị truyền nhân Thần Tôn trước mắt có vẻ càng vướng tay vướng chân hơn cả chuyện bức Càn Đế thuận theo!
…
Lẳng lặng nhìn vào Nhiên Cổ Phật, Bạch Nhạc không hề lên tiếng thúc giục.
Bạch Nhạc rất rõ ràng chỗ khó của đối phương, tự nhiên cũng hiểu, trong ngắn hạn, muốn đối phương làm ra quyết định là điều rất không dễ dàng, dù đối phương có là cường giả thần linh thì cũng không thay đổi được thực tế này.
- Công tử, thức ăn chay đã chuẩn bị xong.
Không biết qua bao lâu, Tô Nhan từ bên ngoài tiến vào, nhẹ giọng mở miệng nói.
Tô Nhan đi về, đánh vỡ yên lặng tại trường.
Trên mặt Bạch Nhạc lộ ra ý cười xán lạn, phảng phất trước đó căn bản chưa từng phát sinh xung đột với đối phương, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Cổ phật đường xa mà đến, mong để cho vãn bối tận chút tình địa chủ, cổ phật, mời!
- A di đà phật!
Chậm rãi đứng dậy, Nhiên Cổ Phật cũng chưa chối từ, cùng theo Bạch Nhạc đi ra ngoài.
Mấy năm nay Thanh châu phát triển cực nhanh, các phương diện thậm chí đều đã không thua gì vương thành, bữa tiệc chay này được làm vô cùng tinh xảo, dù là người phàm cũng cảm thấy ngon miệng dị thường.
Đấy cũng là Bạch Nhạc cố ý triển hiện ra cho Nhiên Cổ Phật thấy.
Hiện tại băn khoăn của Nhiên Cổ Phật chẳng qua là khó mà làm ra lựa chọn giữa hắn và Càn Đế, như vậy Bạch Nhạc liền càng phải triển hiện ra để uẩn của Thanh châu với Nhiên Cổ Phật.
Phải biết, trên thực tế, cương thổ thực sự mà Đại Càn Vương Triều có thể khống chế chỉ dừng ở một câu mà thôi.
Từ góc độ này mà nói, thật ra không có ưu thế quá lớn nếu so với Bạch Nhạc.
Hơn nữa, vô luận là ai đều nhất định phải thừa nhận, những năm gần đây, Thanh châu đúng thật còn phồn vinh hơn cả vương thành!
Từ những điểm nhỏ nhặt mới thấy được chân tướng.
Bữa tiệc chay này nhìn như đơn giản, song qua đó có thể khiến Nhiên Cổ Phật thấy được sự phồn vinh của Thanh châu.
- A di đà phật!
Dùng qua thức ăn chay, Nhiên Cổ Phật chậm rãi đứng dậy, như có thâm ý nhìn vào Bạch Nhạc nói:
- Đa tạ Bạch phủ chủ khoản đãi, bần tăng còn có việc, tạm thời từ biệt, nếu có duyên... Không bao lâu nữa, bần tăng sẽ lại tới đây làm phiền! Đến lúc đó, còn mong Bạch phủ chủ nhớ được hứa hẹn hôm nay.
Khẽ nhướng mày, dây thần kinh căng cứng của Bạch Nhạc rốt cục cũng được thả lỏng.
Hai tay hợp thật, Bạch Nhạc hồi lễ, nghiêm túc mở miệng nói:
- Không dám, Bạch Nhạc xin đợi đại sư lần nữa giá lâm!
Khẽ gật đầu, Nhiên Cổ Phật không nói gì thêm, đạp bước đi ra, tan biến ở giữa trời.
Thẳng đến khắc này, Tô Nhan rốt cục cũng thở phào một hơi, sắc mặt thoáng có chút trắng bệch hỏi:
- Công tử, không việc gì chứ?
- Tạm thời không sao!
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp nói:
- Phía Tiên Du Kiếm Cung và Thái Cực Đạo vẫn chưa có tin tức?
- Vẫn chưa!
Cười khổ một tiếng, Tô Nhan đành chịu đáp nói.