- Với nhân vật như Bạch phủ chủ, nói thế nào cũng sẽ không phải chỉ vì giãy dụa cầu sinh, đúng chứ? Lời như thế, sợ là không gạt người được.
Nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Nhạc, Khương Phàm lần nữa mở miệng nói.
…
- Dưới Thiên Địa Đại Kiếp, nào có lập trường gì.
Khẽ nhướng mày, Bạch Nhạc nhàn nhạt đáp nói.
Câu này lập tức khiến trong mắt lão giả kia chớp động một tia tinh mang, hỏi nói:
- Ngươi quả nhiên biết Thiên Địa Đại Kiếp?!
Khắc này, Bạch Nhạc bỗng chợt cảm thấy áp lực đại tăng.
Từ trong mắt đối phương, Bạch Nhạc ẩn ước cảm nhận được sát cơ lăng lệ.
Khi nãy nói đến những chuyện khác, đối phương tựa hồ không quá quan tâm, mặc cho Khương Phàm đàm phán, nhưng đến lúc bốn tiếng Thiên Địa Đại Kiếp vừa ra, khí thế đối phương lập tức biến.
Mí mắt hơi nhảy, trong lòng Bạch Nhạc hiểu ra mấy phần.
- Cường giả thần linh mà ta tiếp xúc qua không ít, biết một vài chân tướng không phải là điều gì lạ.
Nhìn vào lão giả kia, Bạch Nhạc bình tĩnh nói tiếp:
- Tiền bối đột nhiên nảy sinh sát tâm với ta, là lo lắng đến tính quy thuộc của Thế Giới Chi Tâm?
Đối với một tên hậu bối như Bạch Nhạc, đối phương còn không đáng để dối trá.
Lão giả kia quét nhìn Bạch Nhạc một cái, hờ hững mở miệng nói:
- Không sai, Tạo Hóa Thông Thiên Quyết tuyệt thế vô song, vừa khéo dùng để luyện hóa Thế Giới Chi Tâm! Ngày sau, nếu ngươi bước đến Thần Linh Cảnh, có lẽ chúng ta ai cũng không đấu được ngươi.
Thoáng ngừng một lát, lão giả không chút che giấu sát ý của mình, lành lạnh mở miệng nói:
- Cho nên... Cách tốt nhất chính là khiến ngươi không có ngày sau!
Lần này dù là Khương Phàm cũng cảm nhận được thế cục ác hóa.
Nếu trước đây hắn chỉ dùng hư ngôn để đe doạ, như vậy hiện tại hắn cảm nhận được, lão tổ thật động sát cơ, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Ngay cả hắn, lúc này sau lưng cũng không khỏi ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh.
Giả như lão tổ thật động thủ với Bạch Nhạc, sợ rằng chỉ dư ba chiến đấu cũng đủ tạo thành uy hiếp tính mạng đối với hắn.
So với Khương Phàm, lúc này Bạch Nhạc lại có vẻ bình tĩnh lạ thường.
Phảng phất hắn căn bản không cảm giác được nguy hiểm, hoặc nói cách khác, căn bản không để tâm tới nguy hiểm.
- Dung ta nói một câu hơi tự đại chút.
Lẳng lặng nhìn đối phương, khóe miệng Bạch Nhạc đột nhiên nhếch lên ý cười châm chọc, từ tốn nói:
- Nhãn giới tiền bối không khỏi quá thấp chút.
- ...
Đã bao nhiêu năm không ai dám nói qua lời như thế với hắn, lúc này nhìn vào Bạch Nhạc, lão giả thật có xung động hận không thể trực tiếp thịt đứa này.
Chậm rãi đứng dậy, Bạch Nhạc ngạo nghễ mở miệng nói:
- Thứ ta nói thẳng, trận chiến thượng cổ khi xưa, tiền bối chính là loại khiếp hèn nhất trong đám cường giả thần linh! Không dám tham gia kiến lập Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, cũng không có được thực lực và đảm phách như Thần Tôn, chỉ biết ẩn thân trong bí tàng không gian, sa vào trạng thái ngủ say, mong cầu người bên ngoài hóa giải Thiên Địa Đại Kiếp.
Oanh!
Tức thì, trên thân lão giả cuộn trào sát khí, phảng phất chỉ nháy mắt bỗng chợt hóa thành một thanh kiếm vô hình, nghiền ép về phía Bạch Nhạc.
Thốt nhiên biến sắc, dưới áp lực khủng bố như vậy, Khương Phàm thậm chí chịu hết nổi, không thể không thối lui, khoái tốc lùi đến bên rìa đại điện.
Câu này có vẻ đã thật chọc đến chỗ đau của lão tổ nhà mình!
Đáng tiếc, Bạch Nhạc phảng phất căn bản không có giác ngộ đang gửi thân trong hiểm cảnh, điềm nhiên nói tiếp.
- Tam đại thiên tông, Đại Càn Vương Triều cái gì, nếu như không phải vì Thiên Địa Đại Kiếp, chúng thần vẫn lạc... Nào có cơ hội cho các ngươi chấp chưởng thiên hạ! Giờ đây, chúng thần vẫn lạc, đám người các ngươi may mắn thoát được kiếp nạn, lại sinh tâm ngấp nghé Thế Giới Chi Tâm! Thậm chí lo lắng, liệu sẽ có người tranh đoạt với các ngươi.
Không hề có ý nể mặt đối phương, Bạch Nhạc ngôn từ như đao, nhắm thẳng vào chỗ đau của đối phương.
- Nói một câu không khách khí, nếu trước đây Thần Tôn có ý định luyện hóa Thế Giới Chi Tâm, liệu giờ còn có cơ hội cho các ngươi?
- ...
Nghe thế, sát ý trên người lão giả rốt cục thu liễm mấy phần, dù trong lòng khó chịu đến mấy, sau cùng cũng chỉ có thể trầm mặc.
Không sai, lấy uy năng của Thần Tôn, nếu nguyện ý luyện hóa Thế Giới Chi Tâm, người khác căn bản không có cơ hội đi tranh đoạt.
Chỉ là, đám người bọn hắn tranh đoạt Thế Giới Chi Tâm, Thần Tôn lại chẳng thèm ngó ngàng, thậm chí lười phải nhìn dù chỉ là một lần.
Cũng chính vì nghe được lời này, hắn rốt cục mới phát giác ra ý đồ của Bạch Nhạc.
Trầm mặc khoảnh khắc, lúc này lão giả mới ngẩng đầu, trên mặt cũng lộ ra vẻ trào phúng, nói:
- Ý ngươi là, ngươi muốn đi theo con đường của Thần Tôn?
- Dưới Thiên Địa Đại Kiếp, chỉ có ba cách để hóa giải.
- Chúng Tinh Tiểu Thế Giới đã hủy diệt, chúng thần cũng đã không còn, giờ chẳng qua chỉ còn lại hai loại lựa chọn mà thôi.
Bình thản nhìn vào đối phương, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:
- Ta không có ý tranh đoạt Thế Giới Chi Tâm với ai cả.
- Nói một câu không khách khí, trước đó lúc đi ra từ trong Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, ta vốn đã có một lần cơ hội luyện hóa Thế Giới Chi Tâm, song vẫn trực tiếp buông bỏ! Thần Nữ có thể làm chứng cho ta, sau này nếu tiền bối có cơ hội gặp được Thần Nữ, cứ hỏi liền biết.