Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 2131 - Chương 2130: Giang Sơn Đời Nào Cũng Có Tài Tử Xuất Hiện (2)

Chương 2130: Giang sơn đời nào cũng có tài tử xuất hiện (2) Chương 2130: Giang sơn đời nào cũng có tài tử xuất hiện (2)

Nghe vậy, lão giả không khỏi hừ lạnh.

Đi hỏi Thần Nữ? Vậy Thần Nữ cũng phải nguyện ý để mắt tới hắn mới được.

- Trước đó Khương tông chủ hỏi ta có lập trường thế nào... Đây chính là lập trường của ta!

Ngước mắt nhìn lên, Bạch Nhạc ngạo nghễ nói tiếp:

- Ta được đến truyền thừa của Thần Tôn, ý tưởng tự nhiên cũng tương tự như sư tôn, dưới Thiên Địa Đại Kiếp, chỉ có siêu thoát mới là cách hóa giải duy nhất, cho nên, dù phải chết ở trên con đường này, ta cũng sẽ không thay đổi tín niệm.

- ...

- Các ngươi muốn tranh đoạt Thế Giới Chi Tâm, đó là chuyện của các ngươi, không liên quan gì đến ta! Ta sẽ không nhúng tay, cũng không quan tâm sau cùng ai sẽ thành công.

- Khẩu khí lớn lắm!

Cười lạnh một tiếng, lão giả không đáng nói:

- Chuyện ngày xưa đến cả Thần Tôn đều không thể làm được, ngươi tưởng, bằng ngươi mà cũng đòi làm được?

- Tóm lại vẫn phải thử một lần.

Không chút để ý, Bạch Nhạc bình tĩnh đáp nói:

- Giang sơn đời nào cũng có tài tử xuất hiện, một đời người mới thay người cũ! Sư tôn chọn ta làm truyền nhân, tự nhiên cũng như chúng ta thu đệ tử, ai cũng hi vọng đệ tử mạnh hơn mình, mà không phải bảo thủ không chịu thay đổi, một đời không bằng một đời.

- Thất bại không đáng sợ, đáng sợ là, mất đi dũng khí dám làm.

- Huống hồ ...

Kéo dài thanh âm, Bạch Nhạc từ tốn nói tiếp:

- Sư tôn chưa vẫn lạc, ai dám nói hắn không thành công?

- ...

Câu này mới thực sự khiến đối phương tê cả da đầu.

- Ngươi gặp qua Thần Tôn?

Đã trên vạn năm Thần Tôn mất đi tung tích, song không ai dám nói, Thần Tôn đã vẫn lạc.

Với cục diện bây giờ, giả như Thần Tôn lần nữa hiện thân, thế cục tự nhiên sẽ khác.

- Nếu sư tôn lần nữa hiện thân... Trên đời này, còn ai dám động thủ với ta?

Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc không đáng hỏi ngược lại.

- ...

Lời này rất gợi đòn, nhưng cũng là thật tình.

Giả như Thần Tôn trở về, có là Càn Đế hay Lăng Tiên cũng chỉ biết cắn răng, thành thật tới cửa bồi tội, nơi nào còn dám đánh chủ ý lên đầu Bạch Nhạc.

- Ta chỉ muốn nhắc nhở tiền bối, lúc các ngươi còn đang trong trạng thái ngủ say, sư tôn đã có thể thông qua hóa thân Thông Thiên Ma Quân lưu lại truyền thừa cho ta... Giờ đây, Thần Nữ trở về, các ngươi cũng đều còn sống, sư tôn là nhân vật cỡ nào, há có thể vẫn lạc?

- ...

Lách một vòng, chẳng qua cũng là đoán mò mà thôi!

Lão giả có lòng muốn châm chọc một câu, song không thừa nhận không được, những lời này của Bạch Nhạc đúng thật khiến hắn sinh tâm kiêng dè, sát cơ trên người cũng theo đó không cách nào thăng lên được nữa.

- Hậu sinh khả uý!

Thở dài một tiếng, cuối cùng lão giả vẫn nhẹ giọng nói.

Câu này vừa ra, lập tức khiến dây thần kinh căng cứng trong đầu Bạch Nhạc triệt để thả lỏng.

Trước đó không ngừng khiêu hấn đối phương, nếu nói không căng thẳng, vậy tự nhiên là giả, vô luận biểu hiện của hắn bình tĩnh cỡ nào, trong lòng đều không khỏi khẩn trương.

Ngay mặt khiêu hấn một vị cường giả thần linh, hơn nữa còn là ở trong tông môn của đối phương, nếu thật động thủ, Bạch Nhạc căn bản không có nửa điểm nắm bắt có thể đào thoát thành công.

Ở chỗ này, sẽ không còn có cường giả thần linh tới cứu hắn.

Biết rõ nguy hiểm, nhưng hắn vẫn nhất định phải cược một lần, bởi vì vận mệnh phải được nắm giữ trong tay mình.

Bạch Nhạc không khả năng thật ngã về phía Phật tông, thậm chí không khả năng ngã về phía bất kỳ một vị cường giả thần linh nào, cho nên liền quyết định, hắn tất phải chu toàn giữa các bên, vô luận gánh phong hiểm lớn đến cỡ nào.

Đoạn kể lể hùng hồn vừa rồi, mặc dù có một bộ phận nguyên nhân rất lớn là vì thuyết phục đối phương.

Nhưng mà, trên thực tế, đấy cũng là ý nghĩ chân thực trong lòng Bạch Nhạc.

Hắn chưa từng nghĩ tới luyện hóa Thế Giới Chi Tâm để hóa giải Thiên Địa Đại Kiếp.

Lấy muôn dân làm đại giá, đổi lấy bản thân mình sinh tồn và đột phá, con đường như thế, Bạch Nhạc không muốn đi, cũng không đáng để đi.

Từ trong cốt tủy mà luận, kỳ thực Bạch Nhạc và Thần Tôn là cùng một loại người.

Trên đời này không có nhiều ngẫu nhiên như vậy, đặc biệt là đến cảnh giới như Thần Tôn, càng sẽ không vô duyên vô cớ kết xuống nhân quả.

Dù Thông Thiên Ma Quân chỉ là chuyển thế, căn bản không thức tỉnh ký ức.

Lựa chọn Bạch Nhạc không phải bởi vì Bạch Nhạc vận khí tốt, mà là bởi vì Bạch Nhạc thật sự là người thích hợp nhất.

Thực lực càng mạnh, trong lòng Bạch Nhạc liền càng ẩn ẩn hiểu được đạo lý trong đó.

- Tiền bối khen nhầm, ta chỉ men theo dấu chân sư tôn, làm điều ta cần phải làm thôi.

Khẽ khom lưng, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp.

Đã đạt được mục đích, Bạch Nhạc đương nhiên sẽ không kiêu ngạo như trước, thoáng chốc liền khôi phục lại trạng thái khiêm tốn xưa kia.

- Ngồi đi!

Chỉ vào ghế bên người, lão giả nhẹ giọng nói:

- Khương Phàm, phân phó kẻ dưới, dâng trà cho Bạch phủ chủ.

- Vâng!

Nghe vậy, Khương Phàm lập tức cung kính đáp nói.

Lúc Bạch Nhạc liền quát lui đệ tử, tự nhiên không có ai dâng trà, giờ lão tổ mở miệng phân phó, đồng nghĩa đã không có địch ý với Bạch Nhạc.

Đương nhiên, sai người dâng trà, song không phải tùy tiện người nào cũng đều có thể tiến vào.

Bình Luận (0)
Comment