Nhất định phải tìm đệ tử miệng nghiêm chút, tuyệt đối sẽ không truyền tin tức đi ra, điểm này, Khương Phàm tự có an bài, không cần Bạch Nhạc phải lo nghĩ.
Thoáng chốc liền có đệ tử đi vào, dâng lên trà thơm cho Bạch Nhạc và lão giả.
Thậm chí dù là chính bản thân Khương Phàm cũng không được đến đãi ngộ như thế.
Đợi sau khi đệ tử dâng trà lui xuống, lúc này Bạch Nhạc mới nhẹ giọng mở miệng nói:
- Không biết tiền bối xưng hô như thế nào?
Bạch Nhạc chỉ biết vị này là cường giả thần linh Tiên Du Kiếm Cung, nhưng xưng hô thế nào hắn đúng thật còn chưa quá rõ ràng, trước đây đối phương cũng không có ý nói cho hắn biết.
- Kể ra, ngươi và lão phu đúng thật hữu duyên.
Liếc mắt nhìn Bạch Nhạc, lão giả từ tốn nói:
- Xưa kia ngươi từng trả kiếm của lão phu về cho bản tông.
Nghe vậy, tròng mắt Bạch Nhạc không khỏi đột nhiên co rụt lại!
Tuyệt Tiên Kiếm, Tuyệt Tiên!
Trước đó Bạch Nhạc rất rõ ràng, Tuyệt Tiên Kiếm là chí bảo của Tiên Du Kiếm Cung, hơn nữa trong Tuyệt Tiên Kiếm còn cất chứa một thức thần thông kiếm đạo, đối với Tiên Du Kiếm Cung mà nói thì vô cùng trọng yếu.
Cho nên, đương sơ Bạch Nhạc mới sẽ lấy Tuyệt Tiên Kiếm làm con bài để đàm phán với Tiên Du Kiếm Cung.
Chỉ là, vô luận thế nào Bạch Nhạc cũng không ngờ, vị cường giả thần linh trước mặt này lại chính là chủ nhân của Tuyệt Tiên Kiếm.
- Vãn bối Bạch Nhạc, gặp qua Tuyệt Tiên!
Lần nữa đứng dậy, Bạch Nhạc hơi hơi ôm quyền kiến lễ.
- Không cần đa lễ.
Khoát khoát tay, Tuyệt Tiên mở miệng nói:
- Lại nói, đây cũng là duyên phận giữa ngươi và lão phu!
- Bạch phủ chủ trả lại Tuyệt Tiên Kiếm, cũng tính là thành tựu cơ duyên cho Trương Côn.
Mỉm cười, Khương Phàm lập tức xen lời nói.
Tuyệt Tiên Kiếm đã ban cho Trương Côn, lấy thân phận Tuyệt Tiên, tự nhiên sẽ không thu hồi, mà thuận thế nhận Trương Côn làm môn hạ, tính là ký danh đệ tử.
Sau này, nếu như Trương Côn bước đến Bán Thần Cảnh liền có thể thực sự tính là đệ tử của Lăng Tiên.
- Ngươi là đệ tử Thần Tôn, với lão phu không có duyên phận sư đồ, lão phu cũng không tư cách dạy đệ tử Thần Tôn.
Lắc lắc đầu, Tuyệt Tiên nhẹ giọng mở miệng nói:
- Chẳng qua, ngươi nói lão phu là loại yếu nhất trong thần linh, vậy lại chưa hẳn! Mặc dù lão phu không dám so sánh với Thần Tôn, song tự nhận không hề yếu thua chúng thần đi vào Chúng Tinh Thần Vực ngày trước.
- Tiểu tử vọng ngôn, còn mong tiền bối chớ trách.
Bạch Nhạc lần nữa áy náy nói.
- Lão phu còn chưa nhỏ mọn đến mức ấy.
Khoát khoát tay, Tuyệt Tiên nhẹ giọng nói:
- Nói với ngươi những điều này là tưởng muốn cho ngươi biết, có một số việc không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
- Trước đó ngươi lực hám Càn Đế, đúng thật khiến ngươi nhiều thêm chút tự tin, nhưng mà ... Đừng quên, bây giờ cửu châu phân liệt, Càn Đế đã không còn là thiên hạ cộng chủ! Phương pháp tu hành của Càn Đế cực kỳ đặc thù, có tương quan trực tiếp với số mệnh thiên hạ, nếu Đại Càn Vương Triều nhất thống thiên hạ, lấy thực lực ngươi bây giờ, sợ rằng không tiếp nổi một kiếm của hắn.
- ...
Nghe thế, Bạch Nhạc không khỏi sợ hãi thất kinh.
Như thế kể ra, trước đó mình đúng thật đã quá tự tin.
- Dù là lão phu, nếu toàn lực ra tay, sợ rằng ngươi cũng không có cơ hội đào thoát.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Tuyệt Tiên từ tốn nói.
Trong câu nói này cũng tràn ngập tự tin.
Bạch Nhạc biết, đối phương tuyệt không phải vọng ngôn.
Khẽ khom lưng, Bạch Nhạc nghiêm túc đáp nói:
- Là tiểu tử càn rở.
- Con đường siêu thoát không đơn giản như ngươi nghĩ đâu ... Con đường này, gồ ghề khó đi, không phải người đại trí tuệ đại nghị lực đại dũng khí thì không cách nào làm được! Thời đại thượng cổ, chúng thần hội tụ, nhưng cũng chỉ có một vị Thần Tôn... Gian nan trong đó, đợi ngươi bước vào Thần Linh Cản, tự nhiên sẽ hiểu được.
Lắc lắc đầu, Tuyệt Tiên nhẹ giọng nói.
- Chuyện Ma tông muốn đặt chân ở Lương châu, ngươi cứ thương nghị với Khương Phàm là được, lão phu sẽ không hỏi qua.
Trong đối thoại trước đó với Bạch Nhạc chỉ nhắc đến chuyện Thiên Địa Đại Kiếp, còn về thế cục thiên hạ, Tuyệt Tiên không đáng để nhúng tay.
Đến Thần Linh Cảnh, chuyện trong thế tục sớm đã không cách nào dẫn lên hắn chú ý.
- Đa tạ tiền bối!
- Không cần cảm tạ ta!
Lắc đầu, Tuyệt Tiên lần nữa nói:
- Giờ đây Càn Đế và Nhiên Cổ Phật nhúng tay đại cục thiên hạ, dụng ý không hề đơn giản! Lão phu nghe nói, ngươi cho phép hắn quảng kiến miếu thờ ở Thanh châu, ta chỉ nhắc nhở ngươi một câu... Nguyện lực của Phật tông cực kỳ đặc thù, người thờ phụng phật giáo càng nhiều, thực lực cường giả thần linh Phật tông sẽ càng mạnh! Phật tông muốn truyền đạo, đạo lý cũng tương tự như Càn Đế muốn thống nhất cửu châu, đây chẳng qua đều là bọn hắn làm ra chuẩn bị cho tranh đoạt Thế Giới Chi Tâm sau này.
- Thế cục thiên hạ hỗn loạn... Ngươi không thể tham dự quá sâu, tinh lực con người rốt cục chỉ hữu hạn!
- Nếu ngươi thật muốn đi lên con đường Thần Tôn, vậy liền nên kiên quyết tiến thủ, chứ không phải đặt tinh lực vào những tục sự như thế kia.
Nói xong lời này, Tuyệt Tiên đã đứng dậy, tỏ ý chuyện sau đó hắn sẽ không còn can dự, cứ thế xoay người đi thẳng.
…