- Mới đến, rất nhiều chuyện còn không hiểu! Vừa nãy trên đường đi ta thấy có tửu lâu, hay là chúng ta qua đó uống xoàng mấy chén?
Hơi hơi ôm quyền, Bạch Nhạc tùy ý nói:
- Thật không dám giấu, con người ta rất thích rượu, vừa ngửi thấy mùi rượu ngon, trong người liền rạo rực cả lên.
Thẳng đến khắc này, Lý Lân vẫn giữ bộ dạng mặt lạnh như tiền.
Rất hiển nhiên, hắn không hứng thú với đề nghị này của Bạch Nhạc.
Song khiến Bạch Nhạc ngạc nhiên chính là, chẳng biết tại sao, Lý Lân lại không cự tuyệt mà trực tiếp đáp ứng.
- Tùy tiện!
Đáp một câu không sao cả, Lý Lân trực tiếp dẫn đường, hai người tiến vào trong tửu lâu.
Bạch Nhạc không chọn phòng riêng, mà tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, nhìn đám đông qua lại bên dưới, tùy ý mở miệng nói:
- Ta thấy huynh đài có quan hệ rất gần với Đại Tế Tư, chẳng hay có phải là người được chọn cho đời Đại Tế Tư tiếp theo?
- Không phải!
Lý Lân lạnh lùng đáp nói.
- Hả? Đấy là vì sao?
Bạch Nhạc có chút ngạc nhiên hỏi.
- Đại Tế Tư trước giờ luôn là nữ nhân.
Lý Lân trầm giọng đáp.
- Hả? Nói như thế, Đại Tế Tư có truyền nhân khác? Không biết có thể dẫn tiến để ta gặp mặt được không?
Trên mặt Bạch Nhạc lộ ra biểu tình khá là hứng thú, thử mở miệng thăm dò hỏi.
- Không có!
Lý Lân có
- Phải đến trăm năm sau cùng, Đại Tế Tư mới sẽ chọn lựa người thừa kế, giờ còn chưa phải lúc.
Nghe vậy, mí mắt Bạch Nhạc thoáng khẽ nhảy lên.
Lời này rất thú vị.
Bạch Nhạc rõ ràng nhớ được, vị Đại Tế Tư kia nói, nàng cùng lắm chỉ còn mười năm thọ mệnh, trong khoảng thời gian ngắn như thế, muốn bồi dưỡng Đại Tế Tư đời tiếp theo thích hợp, sợ rằng căn bản là điều không thể.
Như vậy liền chỉ có ba loại khả năng.
Hoặc là, Đại Tế Tư âm thầm bồi dưỡng truyền nhân, chỉ là Lý Lân không biết mà thôi.
Loại khả năng thứ hai lại càng thú vị ... Vị Đại Tế Tư kia thực ra đang lừa gạt người khác, căn bản không có ý định chọn lựa truyền nhân đời tiếp theo.
Lại hoặc là... Cái gọi là chỉ còn mười năm thọ mệnh, bản thân chính là một trường âm mưu.
Hiện tại tin tức nắm giữ trên tay còn hữu hạn, Bạch Nhạc rất khó phán định ra đến cùng là loại kết quả nào.
Song chừng đó cũng đủ khiến trong lòng Bạch Nhạc nhiều thêm mấy phần cảnh giác.
Chuyện này có vẻ phức tạp hơn xa so với trong tưởng tượng.
Thoáng chốc, rượu và thức ăn đã được dâng lên.
Chén và khay rượu nơi đây đều rất đặc thù, bên trong in lên pháp trận đặc thù nhằm giữ được vẻ tươi mới, không đến nỗi bị nước biển xâm thực.
Bưng chén lên nhấp một ngụm, Bạch Nhạc nhịn không được tán thán:
- Rượu ngon! Không ngờ rượu ở đây lại có phong vị riêng, hoàn toàn khác hẳn với bên ngoài.
Lời này Lý Lân không tiếp.
Trên thực tế, Lý Lân không hề động tới chén rượu trước mặt, có thể nhìn ra, Lý Lân không thích uống rượu.
Điều này lại càng thú vị!
Đối phương rõ ràng không muốn uống rượu, thậm chí lúc mình nói chuyện còn không cách nào giấu được vẻ phiền chán đến từ tận sâu trong tâm khảm, khăng khăng vô luận mình làm cái gì, đối phương đều sẽ không phản đối.
Chỉ không biết, là bản thân Lý Lân có lời muốn nói, hay là vị Đại Tế Tư kia bày mưu đặt kế để hắn theo gót mình.
Vô luận là loại khả năng nào, đối với Bạch Nhạc mà nói, sợ rằng đều không phải kết quả tốt đẹp gì.
Ăn uống no say, chẳng mấy chốc, rượu và thực ăn trên bàn đã bị Bạch Nhạc quét sạch.
- Cơm nước no đủ ... Lý huynh, giờ chúng ta có thể nói chuyện được rồi.
Xoa xoa miệng, khóe môi Bạch Nhạc nhếch lên ý cười, nhẹ giọng mở miệng nói.
- Ngươi tưởng muốn nói chuyện gì?
Lý Lân nhàn nhạt hỏi.
- Nói chuyện gì cũng được! Tỷ như... Trong ngày thường các ngươi làm cái gì, tỷ như bữa cơm này có ngon không, hoặc là... Quan hệ giữa ngươi và Đại Tế Tư rốt cuộc thế nào, sao lại đồng ý một mực theo ta.
Nửa câu đầu còn đang nói hưu nói vượn, nhưng đến nửa câu sau, cục diện liền hoàn toàn đổi khác.
Tròng mắt thoáng khẽ co rụt lại, Lý Lân gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, nhưng nhất thời lại không nói gì cả.
Cười mà như không cười nhìn vào đối phương, Bạch Nhạc tùy ý mở miệng nói:
- Quan hệ giữa ngươi và Đại Tế Tư chắc không được hòa hợp như vẻ bề ngoài... Rốt cuộc, hôm nay đến cả cơ hội ở bên lắng nghe nàng cũng không cho ngươi, đấy là đang đề phòng ngươi ư?
- Nói bậy! Ta cảnh cáo ngươi, nếu còn dám ô miệt thanh danh Đại Tế Tư, đừng trách ta không khách khí.
- Không dám!
Trải tay ra, Bạch Nhạc tùy ý nói:
- Chỉ là đơn thuần có chút ngạc nhiên thôi! Đúng rồi, ngươi biết chuyện về Côn chứ? Hay là kể ta nghe xem, xem như giết thời gian.
Vẫn là bộ dạng không sao cả kia, nhưng trong lòng lại đang lặng lẽ ghi lại phản ứng của đối phương, âm thầm thôi diễn lên.
Khác với lúc ở Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, ở chỗ này, Bạch Nhạc một mực cảm nhận được uy hiếp, phảng phất tùy thời sẽ gặp nguy hiểm, rơi đến tình cảnh vạn kiếp bất phục.
…
Phảng phất bị mấy lời trước đó của Bạch Nhạc kích thích.
Lý Lân lập tức cự tuyệt hồi đáp bất cứ vấn đề gì đến từ Bạch Nhạc, Bạch Nhạc ngồi một lúc liền cũng thôi, tùy theo Lý Lân an bài, tới ở trong một tòa phủ đệ mỹ lệ.