Sắc mặt lạnh lẽo, Bạch Nhạc chỉ vào tất cả mọi người tại trường, lớn tiếng quát hỏi:
- Một trường tiệc rượu, các ngươi kéo ra mười mấy nữ tu, kém nhất cũng có tu vi Tinh Cung Cảnh . . Trắng trợn uy hiếp người ta để các ngươi hưởng lạc, vốn đang yên đang lành, lại bị các ngươi coi là nô lệ, thậm chí gia súc! Giờ còn dám hỏi ta muốn làm gì?
- Ta nhổ vào!
Chu Thì Mậu không đáng mắng trả nói:
- Giả bộ thanh cao cái gì! Không phải chỉ là một nữ nhân thôi sao? Nếu ngươi nhìn trúng, tặng cho ngươi là được, cần gì phải giả thánh nhân với ta?
Chỉ vào nữ tu Tinh Hải Cảnh kia, Chu Thì Mậu cười lạnh nói:
- Ngươi hỏi nàng xem xem, từ lúc nàng sinh ra, ta cho nàng tài nguyên tu hành tốt nhất, cung nàng ăn uống, cung nàng tu hành, thậm chí ngay cả cha mẹ nàng cũng được ta chiếu cố.
- Nàng chính là nữ nhân ta nuôi! Ta thích làm gì liền làm gì ... Mạng của nàng vốn là của ta!
Bị hù cho sắc mặt tái nhợt, nữ tu kia run rẩy, áo trên người đã bị xé rách, lộ ra da thịt trắng như tuyết, lại vẫn không dám đưa tay lên che.
So với những cường giả Tinh Hải Cảnh bên ngoài, nàng căn bản không có cái gọi là dũng khí, thậm chí đến cả kinh nghiệm chiến đấu đều không có!
Chính như Chu Thì Mậu nói, từ lúc vừa ra đời, vận mệnh nàng đã được quyết định!
Nhưng mà ... Cũng chính bởi vậy mới càng khiến Bạch Nhạc phẫn nộ!
- Không bằng súc sinh!
Trở tay vỗ mạnh xuống, chiếc bàn trước mặt vỡ thành phấn vụn đầy đất, Bạch Nhạc bước ra trước một bước, trực tiếp đứng ở trước mặt nữ tu kia, lành lạnh mở miệng nói:
- Đám người các ngươi, ai nấy đều ra vẻ đạo mạo, lại làm ra loại chuyện thế này, chẳng lẽ không sợ Đại Tế Tư trách tội?
- Ít cầm Đại Tế Tư ra áp ta! Bạch Nhạc, ngươi tưởng ngươi là ai, ngươi chẳng qua chỉ là một đứa đến từ bên ngoài thôi!
Lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, Chu Thì Mậu không đáng nói:
- Chuyện của ngươi, ta sớm đã có nghe nói! Vốn tưởng ngươi thật có bản lĩnh hóa giải trớ chú, nhưng giờ chẳng phải cũng giống bọn ta, ngươi tưởng Đại Tế Tư sẽ còn coi trọng ngươi ư?"
Nghe vậy Bạch Nhạc lập tức cười lạnh:
- Được, được lắm! Giữa thanh niên bạch nhất thế này, ta lại muốn xem xem, đám súc sinh các ngươi có thể hoành hành bá đạo đến cỡ nào!
Coong!
Trở tay, Nghịch Ma Kiếm đột nhiên xuất hiện, mũi kiếm nhắm thẳng đến Chu Thì Mậu, Bạch Nhạc lạnh lùng mở miệng nói:
- Ta cần gì phải cầm Đại Tế Tư ra để áp ngươi, chỉ với kiếm trong tay, Bạch mỗ liền có thể dạy ngươi cách đối nhân xử thế!
- Cuồng vọng! Ta cũng muốn xem xem, ngươi có bao nhiêu cân lượng!
Hừ nhẹ một tiếng, Chu Thì Mậu cũng phát nộ, bước ra trước một bước, trực tiếp vung quyền nện tới Bạch Nhạc.
Tu vi cùng là bán thần, hắn há lại sẽ sợ hãi Bạch Nhạc!
Chỉ là... Từ lúc sinh ra đã phong bế dưới biển sâu, loại bán thần gần như chưa từng trải qua chiến đấu như Chu Thì Mậu làm sao có thể so sánh được với Bạch Nhạc!
Tức thì, kiếm quang chớp hiện, cánh tay Chu Thì Mậu vung tới đã bị Bạch Nhạc cường hành chém xuống!
Quá nhanh!
Xung quanh đứng không ít người, nhưng bọn họ đến cả Bạch Nhạc xuất kiếm thế nào đều không thấy được rõ ràng, trận chiến lại đã phân ra thắng bại.
Nhất tự khoái kiếm!
Khoái kiếm truyền thừa từ Đinh lão, đến trong tay Bạch Nhạc lại lần nữa phát huy quang đại.
Một kiếm này vừa ra, lập tức chấn trụ toàn trường!
Giữa bọn hắn vốn chưa từng có tranh đấu, như Bạch Nhạc, một lời không hợp liền trở mặt, trực tiếp hạ ngoan thủ, trước giờ căn bảnchưa hề thấy qua!
Huống chi, một kiếm này thật sự quá nhanh!
Trong đám người ở đây, Chu Thì Mậu đã tính là thực lực mạnh nhất, nhưng thậm chí đến cả một kiếm của Bạch Nhạc đều không ngăn trở được, người khác còn làm sao dám nhảy ra?
Cũng may, nếu một kiếm này không phải chém cánh tay, mà là trực tiếp chém tới đầu lâu, ai mà tránh cho nổi?
Oanh!
Cánh tay bị chém rụng, thậm chí căn bản không kịp kêu đau, Chu Thì Mậu đã xung đỏ vách tường, trốn ra bên ngoài.
Lúc này, trong lòng hắn sớm đã tràn ngập sợ hãi!
Hắn chẳng thể ngờ, Bạch Nhạc lại mạnh đến mức này.
Không chút do dự, Chu Thì Mậu một đường cuồng chạy, nhắm thẳng đến vị trí cung điện Đại Tế Tư!
Cái lúc này, cũng chỉ có vị Đại Tế Tư kia mới có thể mang đến cho hắn cảm giác an toàn.
Trên thực tế, Bạch Nhạc căn bản không có ý truy sát, lạnh lùng liếc mắt nhìn xuống nửa đoạn cánh tay trên mặt đất, Bạch Nhạc cởi bỏ áo choàng, đắp lên người nữ tu kia, đỡ đối phương dậy.
- Không phải sợ, đi theo ta! Ta dẫn ngươi đi gặp Đại Tế Tư! Người khác không dám quản, ta tới quản... Ta đòi lấy công đạo cho ngươi!
..... .
Thoáng chốc, Bạch Nhạc đã dẫn nữ tu kia bước vào trong cung điện Đại Tế Tư.
Trên mặt vẫn mang theo một tia oán giận, Bạch Nhạc liếc mắt liền thấy được Chu Thì Mậu đang quỳ gối trước mặt Đại Tế Tư.
- Đại Tế Tư, ngươi phải làm chủ cho ta!
Mắt thấy Bạch Nhạc dám đuổi theo tới đây, Chu Thì Mậu lập tức bị dọa cho tay chân lạnh buốt, không ngừng hướng về phía Đại Tế Tư kêu cứu.
- Bạch Nhạc!
Ánh mắt rơi trên thân Bạch Nhạc, Đại Tế Tư lạnh lùng mở miệng nói.