- Nhưng mà, trước đó chúng ta vừa mới hạ lệnh diệt phật, giờ lại đi tiếp xúc với người Phật tông, liệu có tiện lắm không?
- Mạng người lớn hơn trời! Những đứa trẻ kia đều vô tội, dù chỉ có thể tăng thêm một điểm cơ hội cứu về bọn hắn cũng là đáng được.
Khoát khoát tay, Bạch Nhạc trầm giọng nói:
- Chúng ta và Phật tông đúng là có xung đột, nhưng chí ít, đối với chuyện này, mục đích lại là nhất trí.
Trong mắt chớp động sát cơ khủng bố, Bạch Nhạc lành lạnh mở miệng nói:
- Giả như để ta thẩm tra ra được, việc này thực sự là do Càn Đế gây ra, dù hắn có trốn ở trong vương thành, ta cũng nhất định phải chém hắn!
Dù là lúc trước khi Càn Đế chỉ huy đại quân xâm nhập Thanh châu, Bạch Nhạc cũng không phẫn nộ như thế.
- Giờ nói những chuyện này còn quá sớm, trước tra ra chân tướng lại tính.
- Được!
Gật đầu, Bạch Nhạc trầm giọng nói:
- Lần này, ta đích thân tọa trấn Duyện châu, trừ phi bọn hắn không tiếp tục ra tay, bằng không ta nhất định bắt được đám này, tra ra manh mối!
.....
- Đã thu thập được tám vạn đồng nam, chín vạn đồng nữ!
Lệ Tâm Vũ nhẹ giọng hồi bẩm.
- Hai tháng, có thể làm đến bước này, đã vô cùng tốt.
Gật đầu, Càn Đế nhẹ giọng nói:
- Phía Thanh châu thế nào rồi?
- Bạch Nhạc tựa hồ đã ngửi được một tia không đúng, có tin tức nói bây giờ hắn khả năng đã không có mặt ở Thanh châu.
- Đến giờ mới phát hiện? E là chậm chút!
Cười lạnh một tiếng, Càn Đế nhàn nhạt phân phó nói:
- Tăng thêm tốc độ, bất kể đại giới, mau chóng góp đủ số đồng nam đồng nữ sau cùng, tứ phương yêu thần đã hứa, chỉ cần Bạch Nhạc dám vào Vương thành, liền sẽ đích thân ra tay đánh chết Bạch Nhạc.
- Có cần chúng ta cố ý phóng ra một ít tin tức?
- Không cần!
Khẽ cười nhạt, Càn Đế nói:
- Để chính hắn đi tra, chính mình tra ra được mới càng thêm vững tin! Lần này trẫm ở ngay trong vương thành chờ đợi hắn!
- Được!
- Yên tâm, hắn không còn cơ hội nào khác nữa đâu ... Lần này, vô luận thế nào, trẫm cũng phải chém giết hắn! Mặt mũi bị mất khi trước, trẫm sẽ đích thân lấy về!
- Chỉ đáng tiếc cho những thứ đồng nam đồng nữ kia...
Lệ Tâm Vũ nhẹ giọng thở dài nói.
- Tất phải có hi sinh, trả ra chút đại giá lại có đáng gì!
- Vâng!
…
Cường giả thần linh rốt cuộc không phải vạn năng.
Mấy ngày nay Bạch Nhạc cơ hồ đạp khắp mọi nơi trong Duyện châu, nhưng mà tiến cảnh lại vẫn vô cùng chậm chạp.
Nhưng mà, ngay khi cục diện càng lúc càng gian nan, Bạch Cốt Thần Giáo lại có mấy đạo tin tức truyền về.
Phảng phất đột nhiên đối phương bỗng chợt trở nên điên cuồng, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện có bại lộ hành tích hay không, từ trong tối bắt cóc chuyển thành cướp trắng giữa ban ngày ban mặt.
Vì bắt một vài đứa trẻ, thậm chí ra tay tàn sát nguyên một thôn làng.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, chỉ sợ hoàn toàn không có tin tức, chứ một khi có manh mối, muốn tìm được đối phương liền tuyệt đối không phải chuyện khó.
Theo như manh mối trong Bạch Cốt Thần Giáo cung cấp, Bạch Nhạc trực tiếp xé rách hư không mà đi, lấy thần niệm bao trùm khoảng cách mấy trăm dặm xung quanh, dễ dàng như bỡn liền nắm được hành tích của đối phương!
Một cơn gió đen cuốn lấy mấy trăm đứa trẻ, bay thẳng về phía tây Duyện châu, điểm đến nghiễm nhiên chính là đi thông Ung châu.
- Lưu lại cho ta!
Mặc dù còn cách trên trăm dặm, thần niệm Bạch Nhạc lại đã khóa định tung tích đối phương, chỉ tích tắc liền có một luồng kiếm khí màu tím chém tới cơn gió đen!
- Người nào, dám quản nhàn sự?
Đột nhiên bị kiếm khí chém trúng, cỗ gió đen kia lập tức dừng lại, nháy mắt liền hóa thành vài chục tên yêu ma, bất thần xoay người nhìn về hướng kiếm khí chém tới.
Thực lực những yêu ma này không tính mạnh, trừ tồn tại dẫn đầu có thực lực Hóa Hư ra, đám còn lại đều chỉ là Tinh Cung cảnh bình thường mà thôi.
Thực lực như thế, đối với Bạch Nhạc mà nói tự nhiên không đáng là gì, nhưng đối với những bách tính và tu hành giả cấp thấp kia mà nói, vậy lại vô cùng khủng bố.
Bên trong cơn gió đen vừa nãy cuốn mấy trăm hài đồng, lúc ra tay Bạch Nhạc sợ thương đến những đứa trẻ này, cho nên chỉ tùy tiện ra tay ngăn cản đối phương mà thôi.
Yêu ma thực lực Hóa Hư Cảnh kia trực tiếp đánh nát kiếm khí, song cũng chính bởi vậy nên mới đánh giá sai thực lực người đến.
Chớp mắt, Bạch Nhạc và Bạch Cốt phu nhân liền chạy tới, trực tiếp hạ xuống trước mặt đối phương.
Những đứa trẻ kia từ không trung rơi xuống, trên mặt tràn đầy sợ hãi, tiếng khóc nức nở không ngừng vang lên.
Nhìn vào những đứa trẻ bị bắt kia, trong lòng Bạch Nhạc cuộn trào sát ý.
- Các ngươi là ai, không ngờ lại dám càn rỡ, đi bắt những đứa trẻ vô tội này?
Nhìn đối phương, Bạch Nhạc lạnh giọng mở miệng nói.
Hiện tại Bạch Nhạc và Bạch Cốt phu nhân đều đang thu liễm khí tức, từ bề ngoài nhìn vào thì chẳng qua chỉ là Hóa Hư bình thường mà thôi, yêu ma dẫn đầu kia lại không hề sợ hãi, cười lạnh nói:
- Ta thấy các ngươi tu hành cũng không dễ, nên muốn khuyên các ngươi một câu, đừng có xen vào việc của người khác! Không thì lại lãng phí một thân tu vi.