- Tất cả đều là yêu ma, các ngươi là người tứ phương yêu thần?
Lạnh lùng đảo qua đối phương, Bạch Nhạc trầm giọng hỏi.
- Những việc này, còn chưa tới lượt ngươi quản! Giờ thì cút đi, may ra còn kịp.
Yêu ma dẫn đầu lành lạnh uy hiếp nói.
- Tìm chết!
Không đợi Bạch Nhạc lên tiếng, Bạch Cốt phu nhân liền đã ra tay.
Chỉ tích tắc, trong hư không lập tức sinh ra vô số bạch cốt, đồng loạt chém tới đám yêu ma.
Giờ đây thực lực Bạch Cốt phu nhân đã lên đến cỡ nào, tuy còn chưa bước đến Thần Linh Cảnh, song cũng đã chỉ còn cách một bước ngắn, đối phó những yêu ma này, hoàn toàn không có bất kỳ áp lực nào.
Chớp mắt, bao gồm cả tên yêu ma dẫn đầu kia, cả đám yêu ma đều bị bạch cốt đâm thủng thân thể, bị đóng đinh xuống đất.
- Bạch Cốt Thần Giáo, ngươi là Bạch Cốt giáo chủ!
Trước đó không ra tay, hắn không nhận ra được thân phận đối phương, nhưng giờ đây Bạch Cốt phu nhân vừa động thủ, yêu ma dẫn đầu kia lập tức hồi thần, vội lớn tiếng quát lên.
- Nói đi, các ngươi đến cùng có lai lịch gì?
Không để ý tới vẻ kinh hãi của đối phương, Bạch Nhạc lần nữa hỏi.
Đón lấy ánh mắt Bạch Nhạc, yêu ma dẫn đầu kia rốt cục đã nhận ra:
- Bạch Nhạc, ngươi là phủ chủ Thanh Châu phủ!
Khắc này, trong mắt đám yêu ma tràn ngập sợ hãi.
Một mình Bạch Cốt phu nhân thì còn đỡ chút, nhưng giờ đây, ngay cả Bạch Nhạc đều xuất hiện ở chỗ này, bọn hắn nơi nào không biết, bản thân đã không còn hi vọng sống.
Tuyệt vọng!
Ai có thể ngờ, gần gần chỉ đi ra hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị phản hồi Ung châu, kết quả lại đụng phải vị sát thần này.
- Ta nói, ta nói! Chúng ta đúng thật là thuộc hạ của tứ phương yêu thần, lần này cũng là phụng mệnh đi bắt một ít đồng nam đồng nữ mang về, Bạch phủ chủ tha mạng!
Tên yêu ma dẫn đầu kia lập tức quỳ xuống, không ngừng cuống cuồng dập đầu xin tha.
Thực sự là tứ phương yêu thần!
Dù cho trước đó trong lòng đã có một ít suy đoán, nhưng khi đối phương nói ra câu này, trong lòng Bạch Nhạc vẫn không khỏi nảy sinh một tia tình tự cực kỳ phức tạp.
Sợ cái gì gặp cái đó!
Giả như những đứa trẻ này đúng thật là do tứ phương yêu thần bắt, vậy liền căn bản không có dư địa để đàm phán.
Đừng thấy giờ đây Bạch Nhạc có thể vững vàng áp chế hạng như Lệ Tâm Vũ, Càn Đế, nhưng nếu thật phải đối đầu tứ phương yêu thần, hắn cũng không có bất kỳ chút nắm bắt nào.
- Có phải có người cố ý dẫn dụ manh mối đến trên thân tứ phương yêu thần?
Đứng ở bên người Bạch Nhạc, Bạch Cốt phu nhân nhẹ giọng nói.
- Không đâu!
Hít sâu một hơi, lúc này Bạch Nhạc mới nhẹ giọng mở miệng nói:
- Thiên hạ này, giờ không ai dám mạo danh tứ phương yêu thần!
Mạo danh Đại Càn Vương Triều thì còn không sao, nhưng nếu mạo danh tứ phương yêu thần, vậy lại là thực sự muốn đi tìm chết.
- Nhưng mà, thế này có phải hơi quá dễ dàng rồi không.
Bạch Cốt phu nhân vẫn có chút nghi hoặc nói.
Tròng mắt khẽ nheo lại, nghĩ đến mấy ngày qua, trong lòng Bạch Nhạc liền lần nữa cười lạnh.
Giả như đối phương không muốn để cho mình biết thân phận, tùy tiện ngụy trang thế nào cũng được, nhưng thống khoái thừa nhận như vậy, nếu không phải ngu xuẩn đến mức cho rằng danh tiếng tứ phương yêu thần có thể hù dọa mình, vậy liền chỉ có một khả năng!
Đối phương cố ý để những yêu ma này thừa nhận thân phận, mục đích chính là nhằm dẫn mình vào Vương thành.
Nghĩ rõ ràng điểm này, Bạch Nhạc lập tức không có hứng thú tiếp tục nói nhảm với đối phương, nhàn nhạt phân phó nói:
- Giết hết đi, đưa đầu bọn hắn mang về Duyện châu, lấy đó làm răn đe!
- Bạch...
Chợt nghe được lời này của Bạch Nhạc yêu ma kia nhịn không được lập tức kêu thảm.
Chỉ là không đợi hắn hô ra tiếng, Bạch Cốt Kiếm đã đâm xuyên tâm tạng.
Đối với những yêu ma này mà nói, tâm tạng mới là yếu hại, Bạch Cốt phu nhân đích thân ra tay, lấy Bạch Cốt Kiếm trực tiếp tru diệt, khiến đối phương ngay cả một tia linh hồn đều không chạy thoát ra được.
Chẳng qua khoảnh khắc, hơn mười tên yêu ma đều đã bị giết sạch.
- Thông báo cho người Bạch Cốt Thần Giáo, tra rõ lai lịch những đứa trẻ này, nghĩ cách trả về cho gia đình.
Nhìn đám trẻ nhỏ vẫn sợ hãi không ngừng trốn tránh, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
- Được!
Gật đầu, Bạch Cốt phu nhân lập tức ứng tiếng.
Chỉ là, đúng vào lúc này, chợt có một luồng yêu phong vút đến, bất ngờ cuốn đi những đứa trẻ kia.
- Người nào? !
Nháy mắt, Bạch Nhạc đã có phản ứng, trực tiếp giơ tay chém ra một kiếm.
- Ha ha ha, Bạch phủ chủ, ngươi muốn giết chết những đứa trẻ này sao?
Đối phương lại căn bản không tránh không né, trực tiếp cuốn những đứa trẻ này ngăn trước mũi kiếm của Bạch Nhạc!
Nếu như một kiếm này chém xuống, tuy yêu phong kia sẽ bị chém nát, nhưng những đứa trẻ trong đó, quá nửa đều không sống được.
Trong yêu phong lộ ra một khuôn mặt bỉ ổi, hướng về Bạch Nhạc chắp tay nói:
- Hoàng Phong lão tổ dưới trướng tứ phương yêu thần, hướng Bạch phủ chủ vấn an.
…
Cường giả thần linh!
Tròng mắt thoáng khẽ nheo lại, đến thời khắc này, Bạch Nhạc đã vô cùng xác định, đối phương vốn là nhắm đến chính mình.
Nếu chỉ đơn thuần muốn bắt những đứa trẻ này, căn bản không cần phải để cho cường giả thần linh đích thân đi ra.