Đối phương có thể kịp thời xuất hiện ở đây như vậy, chỉ có một lời giải thích, đó chính là đối phương vốn đang muốn chờ mình.
- Hoàng Phong lão tổ cái gì, chẳng qua chỉ là một con hoàng thử lang (chồn) thành tinh thôi mà.
Cười lạnh một tiếng, Bạch Cốt phu nhân chế nhạo nói.
Bạch Nhạc không rõ ràng lắm về lai lịch của tên Hoàng Phong lão tổ này, nhưng nàng lại vô cùng rõ ràng, trên thực tế, con hoàng thử lang này vốn cũng là một phương yêu vương, chỉ là thực lực thậm chí còn không bằng nàng, chỉ bởi nương nhờ tứ phương yêu thần, nhờ đó mới bước đến Thần Linh Cảnh.
- Bạch Cốt giáo chủ, ngươi ta cũng tính là quen biết cũ, bây giờ, ta đã bước đến Thần Linh Cảnh, còn ngươi lại vẫn chỉ là bán thần, thế mà lại đi trào phúng ta, ngươi không cảm thấy đáng cười ư?
Ánh mắt hướng về phía Bạch Cốt phu nhân, Hoàng Phong lão tổ châm chọc ngược lại.
- Thần Linh Cảnh đổi bằng nương nhờ tứ phương yêu thần, có gì đáng để khoe khoang? Đại giá ngươi trả ra, e là không nhỏ nhỉ?
Lạnh lùng nhìn đối phương, Bạch Cốt phu nhân nhàn nhạt nói.
Vốn là quen biết cũ, nàng tự nhiên rõ ràng thiên phú và thực lực của đối phương, nếu không nhờ tứ phương yêu thần, con hoàng thử lang này có tu luyện một vạn năm cũng đừng hòng nghĩ đến chuyện trở thành Thần Linh Cảnh.
Mọi chuyện trên đời, không có gì là không cần phải trả giá cả.
Cường hành được đến lực lượng như thể, không trả ra đại giá tương đương thì làm sao được?
Câu này tính là chọc vào chỗ đau của Hoàng Phong lão tổ.
Nhìn từ bên ngoài, hắn đúng thật thân là cường giả thần linh, phong quang vô hạn, nhưng trên thực tế, khổ sở trong đó, e rằng chỉ có chính hắn mới rõ ràng.
Bán ra linh hồn cho tứ phương yêu thần, chỉ cần một ý niệm của đối phương, hắn liền sẽ vẫn lạc, sống chết hoàn toàn do tứ phương yêu thần quyết định, cường giả thần linh cái gì, nói trắng ra chỉ là nô bộc bị đối phương khống chế mà thôi.
Hơn nữa, dù là như vậy, thực lực của hắn cũng đã triệt để cố hóa, vô luận sau này thế nào cũng không có tí ti cơ hội nào để đề thăng, hoàn toàn đoạn tuyệt với con đường đại đạo.
- Thiên hạ này, rốt cục là của tứ phương yêu thần! Nhân tộc các ngươi chẳng qua chỉ như châu chấu đá xe, sau cùng ai cũng khó thoát khỏi cái chết!
Trên mặt hiện ra vẻ dử tợn, Hoàng Phong lão tổ lớn tiếng quát nói.
- Thiên hạ này là của ai, còn chưa đến lượt ngươi chỉ điểm!
Mũi kiếm hơi hơi nhếch lên, Bạch Nhạc nhàn nhạt mở miệng nói:
- Thả những đứa trẻ kia ra, ta để ngươi rời đi.
Một tên như Hoàng Phong lão tổ, thực lực còn chưa đủ cho Bạch Nhạc để vào trong mắt, nhưng những đứa trẻ kia thực sự quá giòn yếu, một khi giao thủ, khó miễn sẽ có ngộ thương, dù chỉ chết một đứa, Bạch Nhạc cũng không nguyện tiếp thu.
- Bạch phủ chủ nói quá lời.
Trên mặt hiện lên ý cười thô bỉ, Hoàng Phong lão tổ mở miệng nói:
- Nếu như lúc khác, không cần Bạch phủ chủ phân phó, ta cũng sớm đã chạy mất dạng, nhưng hôm nay, vậy lại hết cách rồi! Ta phụng mệnh mang đám đồng nam đồng nữ này đi về, nếu cứ vậy lưu lại cho Bạch phủ chủ, đi về sợ là không cách nào ăn nói.
- Tức là, ngươi muốn động thủ với ta?
Khẽ nhíu mày, Bạch Nhạc lạnh giọng nói.
- Ta nào lớn gan đến vậy!
Lắc lắc đầu, Hoàng Phong lão tổ cười nói:
- Bạch phủ chủ thần uy cái thế, ngay cả Nhiên Cổ Phật đều bị chém, ta chẳng qua chỉ là một tên tiểu yêu, làm sao dám động thủ với Bạch phủ chủ.
- Nhưng mà, tiểu yêu nhát gan, nếu Bạch phủ chủ cưỡng bách thái quá, sợ là không cẩn thận, khống chế không được lực đạo, giả như thương đến đám trẻ này, vậy lại không hay cho lắm.
Chính như Bạch Nhạc dự liệu, đối phương muốn dùng đám trẻ nhỏ này làm lợi thế.
Vô luận trong lòng nghĩ thế nào, thời khắc thế này, Bạch Nhạc không thể không làm ra nhượng bộ.
Cười lạnh một tiếng, kiếm khí lập tức khóa kín không gian bốn phía, Bạch Nhạc nhàn nhạt mở miệng nói:
- Nếu đám trẻ này bị ngươi mang đi, e là cũng khó thoát khỏi cái chết! So với như thế, chẳng thà thử chém ngươi trước, không chừng có thể chết ít chút.
- Lời này của Bạch phủ chủ sai rồi.
Hoàng Phong lão tổ mở miệng nói:
- Tứ phương yêu thần chỉ muốn lựa chọn một ít người có tư chất tốt từ đám trẻ này để thu làm đệ tử thôi, sao lại sẽ chết được?
Thoáng ngừng một lát, Hoàng Phong lão tổ mở miệng nói tiếp:
- Nếu Bạch phủ chủ vẫn không yên tâm, có thể cùng theo những đứa trẻ này tới Vương thành xem xem.
- Ta đếm tới ba!
Sắc mặt không chút biến hóa, Bạch Nhạc nhàn nhạt mở miệng nói.
- Một!
Đây vốn là một trường tâm lý đánh cờ, Bạch Nhạc không tin đối phương thật cả gan dám cược mạng.
- Bạch phủ chủ đánh giá ta cao quá.
Sắc mặt không thấy có chút hoảng hốt nào, Hoàng Phong lão tổ cười lên cúi đầu thở dài nói:
- Nếu không có chuẩn bị sẵn sàng, dù lá gan ta có lớn bằng trời cũng làm sao dám xuất hiện ở trước mặt Bạch phủ chủ.
- Lần này tiểu yêu tới, thật ra là vì chuyển lời cho Bạch phủ chủ, không ít đồng nam đồng nữ đã được đưa tới Ung châu! Nếu Bạch phủ chủ thật muốn cứu người, không chỉ riêng mỗi đám trẻ nhỏ trước mặt ... Giả như đủ gan, vậy mời đích thân tới Vương thành, chủ thượng nhà ta tự nhiên sẽ thịnh tình khoản đãi! Nếu không dám, vậy liền đừng quá quấn quít chuyện trước mắt này.