Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 2225 - Chương 2225: Không Có Lựa Chọn Khác (2)

Chương 2225: Không có lựa chọn khác (2) Chương 2225: Không có lựa chọn khác (2)

- Yêu Thần, Bạch Nhạc đã đuổi đến Ung châu, thỉnh mời Yêu Thần ra tay chém giết đứa này!

Trong thần điện, một vị Yêu Thần bỗng chợt mở mắt, đôi tròng mắt u ám, phảng phất có thể nhìn thấu thời không!

- Là truyền nhân kia của Thần Tôn?

- Vâng!

Cung cung kính kính thi lễ, Càn Đế trầm giọng đáp nói.

Ngẩng đầu lên, thoáng trong tích tắc, Yêu Thần kia như thể đột nhiên xuyên qua thời không, trực tiếp dừng ánh mắt trên thân Bạch Nhạc và Hoàng Phong lão tổ đang một đuổi một chạy hướng đến Vương thành ời.

- Quá xa!

Gần gần chỉ liếc mắt một cái, Yêu Thần kia liền lắc đầu nói:

- Hoặc là, ngươi nghĩ cách cầm chân hắn nửa canh giờ, hoặc là... Tiếp tục kéo hắn đến hướng tây chừng khoảng hai nghìn dặm!

Tứ phương yêu thần tọa trấn Vương thành là bởi vì hiện tại Thế Giới Chi Tâm đang ở ngay trong vương thành, bị trấn áp phía dưới tòa thần điện này.

Tứ phương yêu thần nhất định phải đồng thời tọa trấn, mới có thể đảm bảo Thế Giới Chi Tâm bị phong trấn, không thể bay ra.

Muốn ra tay, tất phải để Bạch Nhạc tiến vào trong phạm vi nhất định, như thế, tứ phương yêu thần mới dám chắc chạy tới, đánh chết Bạch Nhạc sau đó gấp gáp quay về chỉ trong vòng một nén hương.

Bằng không, một khi thời gian kéo dài quá lâu, rất có thể sẽ bị cường giả thần linh khác tìm được cơ hội, phá vỡ phong ấn!

Đối với tứ phương yêu thần, đấy mới là đại sự hàng đầu lúc này, còn về có giết chết được truyền nhân Thần Tôn là Bạch Nhạc hay không, vậy lại không quá quan trọng.

Truyền nhân Thần Tôn rốt cuộc không phải Thần Tôn, còn chưa đến mức khiến cho tứ phương yêu thần phải kiêng sợ.

..... .

- Đánh rắm!

Thu được tin tức phản hồi từ Càn Đế và Lệ Tâm Vũ, Hoàng Phong lão tổ lập tức chửi ầm lên!

Nửa canh giờ? Đùa chắc, giờ cùng lắm chỉ sau một nén hương, hắn sẽ bị Bạch Nhạc đuổi kịp, ấn ký đã tan biến, bằng vào thực lực chính hắn, làm sao có thể cầm chân Bạch Nhạc nửa canh giờ!

Nếu chỉ riêng là Càn Đế, Hoàng Phong lão tổ tuyệt đối lập tức bỏ gánh, dứt khoát không làm.

Nhưng đồng thời, truyền đến tin tức còn có tứ phương yêu thần.

Đối với yêu cầu của tứ phương yêu thần, hắn căn bản không cách nào cự tuyệt, dù có bắt hắn đi chịu chết, hắn cũng không thể phản kháng.

Dốc hết toàn lực cuồng chạy, lại vẫn không cách nào thay đổi được hiện thực.

Còn chưa đến một nén hương, tiếng long ngâm đã vang lên kề sát bên tai, thậm chí còn chưa quay đầu đã có thể cảm giác được một mạt kiếm quang khủng bố chẻ xuống.

Oanh!

Nháy mắt, Hoàng Phong lão tổ lập tức bị bức cho phải mang theo mấy trăm trẻ nhỏ hạ xuống đất.

Trên mặt hiện ra vẻ dữ tợn, Hoàng Phong lão tổ lớn tiếng quát nói:

- Bạch Nhạc, ngươi đừng có ép ta! Bằng không, ta sẽ lôi đám trẻ nít này bồi táng cùng!

Hoàng Phong cuồng bạo nói, chỉ là mục tiêu nhắm đến không phải Bạch Nhạc, mà là đám trẻ nhỏ.

Ánh mắt thoáng trầm xuống, giờ này khắc này, Bạch Nhạc đã có thể cảm nhận được trạng thái điên cuồng của đối phương!

Nếu nói, trước đó lúc ở Duyện châu, đối phương còn có thái độ ngoài mạnh trong yếu, như vậy giờ đây, Bạch Nhạc lại cảm giác được, chỉ cần mình dám động thủ, đối phương tất sẽ hạ sát thủ với đám trẻ nhỏ.

Lấy thực lực đối phương, Bạch Nhạc muốn đánh chết không khó, nhưng mà, đồng thời với đánh chết còn phải đảm bảo an toàn cho đám trẻ nhỏ, vậy lại quá khó.

Dù sao cũng là cường giả thần linh, dù miễn cưỡng đột phá thì cũng vẫn là cường giả thần linh.

- Thả những đứa trẻ kia, bằng không, dù phải đạp khắp chân trời góc biển, ta cũng tất giết ngươi!

Một tay giơ kiếm, Bạch Nhạc lạnh lùng mở miệng nói.

- Được! Nửa canh giờ, chỉ cần ngươi dám ở lại đây chờ thêm nửa canh giờ, ta liền thả những đứa trẻ này!

Hoàng Phong lão tổ đáp nói.

- Không khả năng!

Không chút do dự, Bạch Nhạc trực tiếp cự tuyệt!

Tiến vào Ung châu đã là điều vô cùng mạo hiểm, dừng lại ở chỗ này nửa canh giờ, tất sẽ đẩy mình rơi vào trong bẫy rập của đối phương, người khác thì cũng thôi, một khi tứ phương yêu thần chạy tới, Bạch Nhạc không có nửa điểm lòng tin ngăn lại được.

- Vậy thì cút khỏi Ung châu!

Hoàng Phong lão tổ lớn tiếng quát nói:

- Bạch Nhạc, ta không sợ nói rõ cho ngươi biết! Ta đã nhận được tử lệnh, hoặc là mang về đám trẻ nhỏ này, hoặc là, cầm chân ngươi ở đây nửa canh giờ, nếu không làm được, dù ta có lập tức rời đi thì cũng khó mà thoát khỏi cái chết.

- Ta đã không có lựa chọn khác, thế nên, ngươi cũng không có lựa chọn khác! Hoặc là đáp ứng điều kiện của ta, hoặc là... Ta và đám trẻ nhỏ này đồng quy vu tận, không có con đường thứ ba!

- Bạch Nhạc, chính ngươi chọn đi!

Chọn thế nào?

Bản năng con người đều là xu cát tị hung, đặc biệt là đến cảnh giới thần linh, đối với bọn hắn mà nói, tính mạng người thường tựa hồ đã thành thứ gì đó bé không đáng kể.

Tựa như Thần Nữ, ở trong mắt nàng, dù là sinh mệnh tất thảy sinh linh Chúng Tinh Tiểu Thế Giới thì cũng chỉ nhẹ tựa lông hồng.

Vị đại tế tư dưới biển sâu kia cũng không để tính mệnh người bản tộc vào trong mắt.

Nhưng Bạch Nhạc thì lại khác!

Thời gian hắn thành đạo quá ngắn, thậm chí thân nhân, bằng hữu bên người đều còn sống cả, đối với hắn mà nói, trước giờ hắn chưa từng nhảy ra ngoài phạm trù tư duy của người bình thường.

Bình Luận (0)
Comment