Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 2258 - Chương 2258: Đến Đạo Lăng Sơn

Chương 2258: Đến Đạo Lăng Sơn Chương 2258: Đến Đạo Lăng Sơn

Giả như để cho Bạch Nhạc tham ngộ được thêm truyền thừa của Đạo Lăng Thiên Tông, như vậy liền thật có khả năng bước lên con đường Cực Đạo Kiếm Tiên!

Tứ Phương Yêu Thần vốn đã đủ phiền toái, không ai lại muốn nhìn thấy thêm một vị Cực Đạo Kiếm Tiên!

Đặc biệt là trong tình hình Phật tông đã trở mặt với Bạch Nhạc như bây giờ, vô luận thế nào, hắn đều không thể cứ vậy ngồi nhìn Bạch Nhạc an toàn phát triển.

Phảng phất đoán được tiếng lòng của đám trưởng lão Đạo Lăng Thiên Tông này, A Nan lần nữa mở miệng nói:

- Ngoài ra, hộ pháp Phật tông ta cũng sẽ lần lượt chạy tới Đạo Lăng Sơn trong vài ngày tới, bố trí xuống Vạn Phật Đại Trận, hiệp trợ chư vị ngăn cản công kích từ Ma tông và Thanh Vân Kỵ!

Lời này vừa ra, đám trưởng lão vừa nãy còn kêu lên để Vân Mộng Chân nhượng bộ, trong lòng không khỏi lần nữa do dự.

- Như vậy rất tốt!

Khẽ gật đầu, Vân Mộng Chân nhàn nhạt nói:

- Đạo Lăng Thiên Tông ta lập tông vạn năm, chưa từng khuất phục trước bất cứ kẻ nào , bất kỳ thế lực nào?

- Hắn muốn đánh, vậy thì đánh một trận với hắn!

Ánh mắt chậm rãi đảo qua trên thân chúng nhân, Vân Mộng Chân từ tốn nói:

- Lần này, ta sẽ đích thân ra tay đánh một trận với Bạch Nhạc! Những chuyện khác liền giao cho các ngươi, vẫn là câu nói kia, vô luận thế nào, không thể làm mất danh tiếng Đạo Lăng bất bại của bản tông!

- Hiểu chưa?

- Phật tông!

Khẽ nheo tròng mắt lại, trong mắt Bạch Cốt phu nhân chớp động một tia hàn mang.

Vốn đám trưởng lão Đạo Lăng Thiên Tông kia đã đi tìm Vân Mộng Chân bức cung, lại không ngờ, hết thảy đều tùy theo A Nan chạy tới mà hóa thành bong bóng xà phòng.

Có Phật tông chống đỡ với lập trường kiên định như vậy, Đạo Lăng Thiên Tông lập tức có đủ tự tin đánh một trận với Thanh châu.

Đương nhiên, không phải nàng sợ Phật tông, lấy thực lực hiện giờ của Thanh châu, trừ Tứ Phương Yêu Thần, căn bản không sợ bất cứ kẻ nào!

Nhưng vấn đề ở chỗ, vô luận lúc uy hiếp nói chuyện cường ngạnh cỡ nào, thực ra trong lòng Bạch Cốt phu nhân lại rất rõ ràng, Bạch Nhạc không muốn động thủ với Đạo Lăng Thiên Tông, có thể không đánh mà thắng, bức bách đối phương đồng ý mới là kết quả tốt nhất.

Nhưng giờ đây, thế cục hiển nhiên đã phát triển theo hướng xấu nhất.

Thở dài một tiếng, bây giờ ở lại Đạo Lăng Thiên Tông đã không có bất cứ ý nghĩa nào, tiếp sau phải nên làm thế nào, sau cùng chỉ có thể để cho Bạch Nhạc tự quyết định.

...

Hứa hẹn của A Nan không chỉ là một câu nói suông.

Mấy ngày tiếp theo, cao thủ Phật tông lần lượt chạy tới Đạo Lăng Thiên Tông, sau khi tiếp xúc qua với những người Phật tông này, chứng kiến uy lực Vạn Phật Đại Trận của đối phương, tâm tư vốn có phần hốt hoảng của đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông cũng theo đó nhẹ nhàng đi mấy phần.

Cùng lúc, Bất Tử Thanh Vương dẫn theo Thanh Vân Kỵ cũng đang một đường hướng thẳng đến Đạo Lăng Thiên Tông.

Mười ngày sau, Bất Tử Thanh Vương đã đóng quân dưới chân núi Đạo Lăng Sơn.

Nhất thời, ánh mắt toàn thiên hạ phảng phất đều hội tụ về đây.

Một thân áo trắng, Bạch Nhạc lửng thững đi lên Đạo Lăng Sơn, bộ dạng nhìn qua có vẻ chẳng hề có chút khẩn trương nào, cứ như là đang đi dạo trong hoa viên nhà mình.

Tiểu Bạch Long thì vẫn bộ dạng không tim không phổi, rụt nhỏ chừng ngón tay, nhảy nhảy nhót nhót trên vai Bạch Nhạc.

Mặc dù đã có thể hóa thành hình người, nhưng Tiểu Bạch Long vẫn thích dùng bộ dạng này để đi theo bên người Bạch Nhạc.

Bạch Cốt phu nhân, Dạ Nhận, Bất Tử Thanh Vương và nguyên một đám cao thủ Ma tông thì theo ở sau lưng Bạch Nhạc, cũng chậm rãi bước lên Đạo Lăng Sơn.

Khác với trạng thái buông lỏng kia của Bạch Nhạc.

Giờ đây, khắp toàn Đạo Lăng Sơn đều như lâm đại địch, hộ tông đại trận sớm đã mở ra, đệ tử Phật tông đều án theo phương vị đại trận đứng ngay ngắn chờ đợi, chỉ cần hạ lệnh một tiếng, lập tức liền sẽ trực tiếp động thủ.

- Bạch phủ chủ đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, thất lễ, thất lễ!

Chỉ một bước chân, Vân Mộng Chân đã bay lên trên hộ tông đại trận, từ trên cao nhìn xuống Bạch Nhạc, nhàn nhạt mở miệng nói.

Ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía Vân Mộng Chân.

Mặc dù sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng thật đến khắc này, trong lòng Bạch Nhạc vẫn không khỏi cảm thấy đau đến thấu tim gan.

Xa xa tương đối, ánh mắt hai người chạm nhau, lại đã không còn tình nghĩa như trước đây.

Trầm mặc khoảnh khắc, Bạch Nhạc chậm rãi nói:

- Ngươi định nói chuyện với ta ở chỗ này?

- Nếu Bạch phủ chủ đã lấy thân phận khách nhân mà đến, ta tự nhiên thiết trà khoản đãi, nhưng hôm nay, ngươi ta là địch không phải bạn, vậy thì cứ nói chuyện ở đây đi, như thế đây đó đều có thể yên tâm chút.

Vân Mộng Chân nhàn nhạt mở miệng nói.

- Là địch không phải bạn...

Lần nữa lặp lại câu nói này, trên mặt Bạch Nhạc lộ ra ý cười đắng chát:

- Vân Mộng Chân, giữa ngươi ta thật phải đi đến bước này ư?

- Những chuyện dĩ vãng, chẳng qua như mây khói lướt qua, ngươi ta đều không cần để ở trong lòng! Thân phận khác biệt, lập trường khác biệt, không cần phải ôn chuyện làm gì.

Vân Mộng Chân vẫn dửng dưng không chút lay động.

- Cũng tốt!

Bình Luận (0)
Comment