Nghe vậy, Bạch Nhạc khẽ bật cười:
- Ta tới, mục đích thế nào ngươi cũng đã biết! Chỉ cầu mượn tiên ấn xem qua một phen, ta có thể thề tuyệt không tiết lộ nửa lời về nội dung trong đó, cũng có thể bồi thường thích hợp cho quý tông! Bất kỳ điều kiện gì, chỉ cần ngươi nói ra, ta đều có thể đáp ứng.
- Bất kỳ điều kiện gì?
Nghe vậy, Vân Mộng Chân lập tức cười lạnh nói:
- Nếu ta muốn mạng ngươi thì sao?
Không chút động dung, Bạch Nhạc bình thản nói:
- Mạng ta vẫn luôn nơi đây, nếu ngươi muốn, tùy thời có thể tới lấy!
- ...
Lời này khiến Vân Mộng Chân không khỏi có chút ngưng trệ.
Mặc dù nàng đã chặt đứt hết thảy tình tự, song vẫn hiểu được, tình cảm Bạch Nhạc dành cho nàng vẫn như cũ không có gì thay đổi, lời này, e là không giả.
- Bạch phủ chủ nói đùa, ta muốn mạng ngươi làm gì... Nếu Bạch phủ chủ thật còn nhớ đến mấy phần tình nghĩa xưa cũ, vậy thì mời xuống núi cho!
- Vân Mộng Chân, ngươi cũng biết tính cách ta, chuyện ta đã quyết, tuyệt sẽ không thay đổi.
Khẽ lắc đầu, Bạch Nhạc bình thản nói tiếp:
- Ta tới, tự nhiên là có lý do không thể không đến! Thế nên... Lần này, ta quyết phải thực hiện bằng được! Dù có là ngươi, cũng không ngăn được ta.
- Đã vậy, Bạch phủ chủ cứ việc động thủ đi, giết ta, hết thảy mọi thứ có trong Đạo Lăng Thiên Tông, tự nhiên đều mặc ngươi muốn lấy thì lấy.
Ngữ khí bỗng chợt chuyển lạnh, Vân Mộng Chân hờ hững cất tiếng nói.
Ngao ô!
Tiểu Bạch Long vốn đang biếng nhác tựa trên vai Bạch Nhạc, nhưng giờ mắt thấy Vân Mộng Chân và Bạch Nhạc trở mặt, lập tức liền nhảy dựng lên.
Nháy mắt, Tiểu Bạch Long hiện ra bản tướng, hóa thành Thần Long.
Một tiếng long ngâm khiến cho trọn cả Đạo Lăng Sơn phảng phất đều theo đó rung lên!
Nhìn chằm chằm Vân Mộng Chân, Tiểu Bạch Long dương nanh múa vuốt uy hiếp.
Đối với Tiểu Bạch Long, Vân Mộng Chân không lấy gì làm xa lạ, chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa một cái, trên mặt không hề có chút biểu thị nào.
- A di đà phật!
Khẽ tuyên một tiếng phật hiệu, A Nan chân đạp kim liên bay ra từ bên trong Đạo Lăng Thiên Tông, chậm rãi mở miệng nói:
- Ngã phật từ bi, Bạch phủ chủ vì lợi ích cá nhân mà muốn cuộn lên sát nghiệt vô biên ư? Phải biết, đại chiến tương khỏi, không biết bao nhiêu đệ tử vô tội sẽ phải chết oan, đấy đều là tội lỗi của Bạch phủ chủ.
- Vị này hẳn là A Nan thiền sư, nghe danh đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt.
Ánh mắt hướng về phía A Nan, Bạch Nhạc nhàn nhạt mở miệng nói.
- A di đà phật, chính là bần tăng!
- Phật tông ngươi giả danh ngụy thiện, họa loạn thiên hạ! Nhiên Cổ Phật đã bị ta chém giết, hôm nay ta liền chém giết ngụy phật ngươi trước rồi hẵng nói chuyện sau.
Lúc đối mặt Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc rất khó khống chế tình tự bản thân, nhưng đối mặt A Nan thì lại không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Bây giờ đối phương chủ động nhảy ra, lập tức khiến một bụng lửa giận của Bạch Nhạc có chỗ để phát tiết.
Lật tay một cái, chớp mắt, Nghịch Ma Kiếm đột nhiên tới tay, căn bản không cho đối phương cơ hội hồi đáp, Bạch Nhạc giơ tay trực tiếp chém ra một kiếm.
Nói đánh là đánh, phản ứng này của Bạch Nhạc là điều A Nan hoàn toàn không ngờ tới.
Cũng may, phản ứng của A Nan cũng cực nhanh, chỉ một nhịp thở, trước người đã phù hiện một đóa kim liên, ngăn lại một kiếm kia của Bạch Nhạc.
Nghịch Ma Kiếm phảng phất chém vào trong vũng bùn, không dùng lực được, cứ thế bị cắm vào trong kim liên.
- A di đà phật, Bạch phủ chủ sát tâm quá nặng, không ngại theo bần tăng cùng lúc tụng Phật kinh, hóa giải lệ khí! Thế chẳng phải hơn xa tranh đoạt tiên ấn.
Ngăn lại một kiếm này, trong lòng A Nan không khỏi yên tâm phần nào.
Bạch Nhạc tuy mạnh, nhưng nếu hắn đã dám nhúng tay việc này, tự nhiên cũng có được tự tin, không dám nói thắng, nhưng chí ít có thể ngăn lại Bạch Nhạc, khiến Bạch Nhạc không thể làm gì được.
Một kiếm này chém ra liền khiến hắn cảm giác được, thực lực Bạch Nhạc cũng chỉ đến thế mà thôi, còn cách Cực Đạo Kiếm Tiên một khoảnh rất xa xôi.
Tự nhiên liền không quá mức e dè như trước.
…
Một kiếm này bị đối phương dễ dàng ngăn trở như vậy, Bạch Nhạc không khỏi hơi có chút ngạc nhiên.
Trước đó hắn đã biết rõ, thực lực vị A Nan pháp sư này vượt xa trên Nhiên Cổ Phật, chỉ là, trước đây đối phương không dám đến Thanh châu, thế là trong vô thức Bạch Nhạc vẫn luôn mang theo mấy phần khinh thị, cộng thêm đến sau tham ngộ Thái Cực Đồ, thực lực lần nữa đề thăng, trong lòng Bạch Nhạc thật đã không quá để ý đến đối phương.
Nhưng giờ đây giao thủ, Bạch Nhạc mới ý thức tới, mình đã quá coi thường thủ đoạn của Phật tông.
Chẳng qua, gần gần cũng chỉ như thế mà thôi.
Cục diện đến bước này, Bạch Nhạc đã không có đường lui, vô luận thế nào, hắn tất phải thắng trận chiến với A Nan!
Nghịch Ma Kiếm hơi lắc một cái, vô số kiếm khí khủng bố bạo phát ra, như một phiến sóng triều cuốn thốc về phía A Nan.
- Ngao ô!
Mắt thấy Bạch Nhạc động thủ với người, Tiểu Bạch Long lập tức cũng phát nộ, miệng phát ra một tiếng long ngâm, nháy mắt liền bổ nhào tới A Nan.
Chỉ là, đồng thời điểm Tiểu Bạch Long xuất thủ, Vân Mộng Chân cũng động.