Trên thực tế, lúc vừa đi ra, thần kinh Bạch Nhạc căng cứng vô cùng, tính toán trực tiếp lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phạm vi Đan Các.
Nhưng mà, càng quỷ dị chính là, đám binh dũng kia rõ ràng thấy hắn đi ra từ trong Đan Các, lại vẫn thờ ơ như cũ, tựa hồ căn bản không thấy được Bạch Nhạc.
Thẳng đến khi Bạch Nhạc vượt qua đám binh dũng này, lần nữa thử vòng vèo trở lại, đi tới Đan Các, đám binh dũng mới lần nữa bị kích phát, xông giết về phía Bạch Nhạc.
Bây giờ Bạch Nhạc không có tâm tư phân cao thấp với đám binh dũng này, một hơi chạy ra khỏi phạm vi Đan Các, thẳng đến khi thấy binh dũng lui về, lúc này mới thở phào.
- Công tử, đắc thủ chưa?
Tô Nhan vẫn một mực canh chừng ở phụ cận Đan Các, nghe được động tĩnh của đám binh dũng, lập tức liền tới gần, hưng phấn hỏi.
Gật đầu, Bạch Nhạc cũng không giấu giếm:
- Đan Các rất kỳ lạ, bên trong toàn là đan dược tu luyện dưới Tinh Cung Cảnh, hơn nữa số lượng cũng không nhiều.
Cầm ra toàn bộ linh dược được đến trong Đan Các, Bạch Nhạc chọn lựa một ít hữu dụng với mình, còn lại ném hết cho Tô Nhan.
Căn cơ của Bạch Nhạc vốn đã rất vững chắc, nhưng Tô Nhã so ra lại kém tương đối nhiều, những đan dược này, đa phần không có ích với Bạch Nhạc, nhưng với Tô Nhã lại cầu mà không được.
Đương nhiên, Bạch Nhạc không lấy ra Phá Tinh Đan, cũng không nói cho Tô Nhan biết.
Không phải hắn không tin được Tô Nhan, mà là có chút chuyện vốn không nhất thiết phải nói ra.
Trên thực tế, đối với Tô Nhan, có thể được phân nhiều đan dược như vậy đã khiến nàng hớn hở không thôi.
Mặc dù trong Đan Các không có loại thần đan trong truyền thuyết, đúng là hơi có chút thất vọng, nhưng những thứ vốn là trong truyền thuyết kia, không được đến cũng không có gì phải buồn bực cả, rốt cuộc chỉ lợi ích lấy được vào tay mới là thực tế nhất.
- Đúng rồi, công tử, đám binh dũng kia thì sao?
Nhắc tới đây, Tô Nhan lập tức hóa thân thành đứa hám tiền:
- Gần trăm tên binh dũng, đây chính là trên trăm linh thạch cực phẩm, hai người chúng ta đồng thời ra tay, ta dẫn đi một bộ phận, ngươi giết số còn lại, cứ thế mấy lần, nhất định có thể đoạt tới tay đống linh thạch cực phẩm kia.
Nhắc tới trên trăm linh thạch cực phẩm, dù là Bạch Nhạc đều không khỏi bị dọa hơi nhảy!
Nhưng mà, nhớ đến ánh mắt tên tướng dũng trước khi chết, Bạch Nhạc bất giác cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Thở dài một hơi, cuối cùng Bạch Nhạc vẫn lắc đầu nói:
- Không cần mua thêm việc vào ngươi, ta cứ cảm thấy Thanh Vương bí tàng này có gì đó rất quỷ dị, khả năng cao sẽ có nguy hiểm cực lớn! Chúng ta tới nơi khác xem xem, hi vọng là ta nghĩ nhiều...
Mặc dù Tô Nhan hơi tiếc nuối đống linh thạch cực phẩm kia, song sau cùng vẫn tuân theo ý Bạch Nhạc.
Hai người lui về quảng trường, căn cứ theo mô hình cung điện, lần nữa nhận chuẩn vị trí mấy tòa cung điện khác, trực tiếp chạy thẳng tới.
Y cách làm theo, Bạch Nhạc dễ dàng bước vào mấy toà cung điện kia.
Nhưng mà, cũng như Đan Các, trong những cung điện này, vô luận là lưu lại vũ khí hay bảo vật, linh dược, tất cả đều chỉ dùng cho tu hành giả dưới Tinh Cung Cảnh, bên trong mặc dù không thiếu tinh phẩm, song rốt cục đều không quá mức trân quý.
Chỉ là, lần này Bạch Nhạc không dám một hơi cầm loạn, chỉ chọn lựa mấy món đồ cho Tô Nhan, sau đó liền lui ra ngoài.
Không phải là Bạch Nhạc nhìn không vừa mắt, mà là càng vào sâu, Bạch Nhạc lại càng cảm thấy quỷ dị, vốn tưởng đây là một tòa bảo tàng khổng lồ, nhưng giờ xem ra, nơi nơi đều thấy dị thường, còn lâu mới đơn giản như Ngô Tuyết Tùng dự đoán.
Thậm chí Bạch Nhạc có cảm giác, tựa hồ cầm càng nhiều thứ ở đây, vô hình sẽ càng tăng thêm nguy cơ!
Dù không có bất kỳ đạo lý nào, nhưng Bạch Nhạc vẫn nguyện ý tin tưởng trực giác của chính mình.
Quanh quẩn một lúc trong từng tòa cung điện, chỗ tốt Bạch Nhạc lấy được càng lúc càng nhiều, nhưng bất an trong lòng lại càng lúc càng tăng.
- Tiểu Nhan, chúng ta vào đây vài ngày rồi?
Xoay người, Bạch Nhạc đột nhiên mở miệng hỏi.
- Hả?
Nghe được vấn đề này, Tô Nhan không khỏi hơi ngớ:
- Ta cũng không nhớ rõ ràng, chỗ này không có ngày đêm, đại khái... chắc chừng nửa tháng.
- Không thể ở lại thêm, chúng ta đi Thanh Vương Điện!
Nếu là lúc bình thường, cảm giác thời gian của Bạch Nhạc vô cùng mãnh liệt, căn bản sẽ không xuất hiện tình cảnh không nhớ được đã qua bao lâu, nhưng giờ đây lại một chút ấn tượng đều không có, nhất thời, bất an trong lòng càng lúc càng đậm, nét mặt Bạch Nhạc không khỏi có chút khó coi, trầm giọng mở miệng nói.
... ... ... ...
- Điện hạ, đã hai mươi bảy ngày, phía Địa Cung vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, lần này sợ là cũng thất bại.
Đi tới bên người Ngô Tuyết Tùng, trung niên nhẹ giọng nói.
- Hai mươi bảy ngày... Chỉ còn ba ngày liền đến kỳ hạn cuối cùng?
Ngẩng đầu, trong mắt Ngô Tuyết Tùng chớp qua một tia thâm thúy, trầm giọng hỏi.
- Vâng!
Gật đầu, trung niên trầm giọng đáp:
- Lăng tẩm Thanh Vương chìm dưới đất mấy nghìn năm, tử khí quá nặng! Thường nhân đi xuống, thân thể tất sẽ bị tử khí dần dần ăn mòn, vô luận thân thể hay Linh Phủ đều sẽ càng lúc càng trì độn, lại căn bản không ý thức được tử khí tồn tại... Đối với tu hành giả dưới Tinh Cung Cảnh mà nói, một tháng đã là cực hạn! Nếu không thể sớm đi ra, kết cục chắc chắn phải chết!