- Lam tiên sinh, ngươi nói xem... Nếu lần này Bạch Nhạc cũng thất bại, ta có nên đích thân đi xuống xem xem?
Ngẩng đầu lên, trong mắt Ngô Tuyết Tùng lộ ra một mạt tinh mang, trầm giọng hỏi.-
- Tuyệt đối không thể!
Nghe vậy, trung niên kia lập tức biến sắc:
- Điện hạ nghĩ lại, lăng tẩm Thanh Vương chỉ có vào không có ra, mặc dù ngài thân mang huyết mạch hoàng thất, nhưng cũng rất khó ngăn cản tử khí xâm thực, nếu không cách nào được đến Thanh Vương thừa nhận, liền sẽ bị nhốt lại trong lăng tẩm! Điều này thực sự quá nguy hiểm."
- Nguy hiểm ư...
Khe khẽ lặp lại hai tiếng này, trong mắt Ngô Tuyết Tùng chợt lộ ra hàn ý, chậm rãi nói:
- Nhưng mà, bản vương không đợi được nữa!
Nghe được lời này của Ngô Tuyết Tùng, trung niên tựa hồ có chút do dự, trầm mặc khoảnh khắc, lát sau mới mở miệng nói:
- Điện hạ, ta có một cách có thể làm được... Chỉ là, phải mạo hiểm!
Thoáng nhíu mày, Ngô Tuyết Tùng trầm giọng nói:
- Lam tiên sinh, mời nói.
- Kích phát sát trận! Để cho khí tức Thanh Vương bí tàng tiết ra ngoài, dẫn dụ toàn bộ cao thủ Thanh Châu tới đây.
Trong mắt chớp qua một tia quyết đoán, trung niên trầm giọng nói:
- Sự mê hoặc của Thanh Vương bí tàng, không ai có thể ngăn được! Dù là Tinh Hà lão tổ hay Huyết Ảnh Ma Quân, sợ rằng cũng sẽ đích thân ra tay phá mở sát trận, đưa đệ tử dưới trướng vào trong lăng tẩm!
- Chỉ cần sát trận mở ra, liền tất tán phát đi một ít tử khí, đến khi ấy, Bạch Nhạc kia có thể sống lâu thêm vài ngày! Trong tay hắn có hồn huyết của điện hạ ngài, nếu chống đỡ được tới khi tìm thấy Thanh Vương Kiếm tự nhiên là tốt nhất...
Thoáng ngừng một lát, trung niên kia nói tiếp:
- Dù không thể, cũng có thể mượn cơ hội này, để cho càng nhiều người xông vào lăng tẩm Thanh Vương, một khi đệ tử đi vào tăng nhiều, khi ấy, ngài lại tán phát tin tức về sự nguy hiểm của lăng tẩm Thanh Vương... Dù là bọn Tinh Hà lão tổ tất cũng sẽ đứng ngồi không yên, liều mạng trọng thương cũng phải cường hành ra tay phá mở sát trận!
- Đến lúc đó, ngài lại nhân cơ hội thuận thế tiến vào, cướp đoạt Thanh Vương Kiếm!
- Rốt cuộc, không có huyết mạch hoàng thất, dù là ai cầm Thanh Vương Kiếm thì cũng không được đến Thanh Vương thừa nhận, căn bản không cách nào khiến cho Thanh Vương Kiếm nhận chủ, càng không thể khống chế toàn bộ Địa Cung! Sau cùng, Thanh Vương Kiếm kia vẫn là của ngài.
Nghe thế, ánh mắt Ngô Tuyết Tùng bất giác sáng lên, không khỏi có chút động tâm.
Nhìn ra Ngô Tuyết Tùng động tâm, trung niên lần nữa mở miệng nói:
- Điện hạ, trước không cần vội vã làm quyết định, nghe ta nói hết cái đã.
Khẽ gật đầu, Ngô Tuyết Tùng nhẹ giọng nói:
- Lam tiên sinh, mời nói.
- Điện hạ, vừa nãy ta chỉ mới nói tới chỗ tốt khi làm như vậy, nhưng mà, có lợi, tự nhiên cũng có hại, bằng không, ta đã không mãi đến giờ mới nói cho ngài cách này.
Thoáng dừng một lát, trung niên chậm rãi nói tiếp:
- Có ba cái hại, một là, một khi kích phát sát trận, toàn bộ Thanh Châu Thành sẽ bị sát trận ảnh hưởng, Địa Cung hiển hiện, sợ rằng sẽ hủy đi phân nửa Thanh Châu Thành, tạo ra sát nghiệt vô biên! Phần sát nghiệt này tất phải do ngài tới gánh... Sau này sát kiếp phủ xuống, ngài muốn càng tiến một bước bước vào Tinh Hải, tất sẽ nguy hiểm trùng trùng.
- Hai là, mặc dù Tinh Hà lão tổ, Tử Dương Chân Nhân và Huyết Ảnh Ma Quân nhất thời không phát hiện được thâm ý trong đó, nhưng một khi ngài thu được Thanh Vương Kiếm, thu được Thanh Vương bí tàng, liền tất khó mà qua mặt được bọn hắn! Đến khi ấy, chỉ sợ rất có thể sẽ ra tay với ngài, muốn thoát thân cũng không dễ dàng.
- Ba là, chúng ta chỉ có một ít phỏng đoán về Thanh Vương bí tàng, chưa chắc đã thật đúng như trong ghi chép... Thanh Vương trời sinh tính tình tàn bạo đa nghi, có hay không khả năng nguyện ý lưu lại truyền thừa và bí tàng trong lăng tẩm đều là điều chưa biết! Giả như có gì ngoài ý, dù ngài thân mang huyết mạch hoàng thất cũng khó tránh khỏi nguy hiểm!
Khom lưng cúi đầu, trung niên tiếp tục nói:
- Ba điều này chính là cái hại, còn mong điện hạ suy xét kỹ hơn! Theo như thần thấy, không bằng chờ thêm một chút, để cho người ngoài âm thầm thay ngài tiến vào lăng tẩm, dùng hồn huyết tưới lên Thanh Vương Kiếm thăm dò xem sao, đấy mới là phương thức an toàn hữu hiệu nhất! Dù Bạch Nhạc thất bại, chúng ta cũng có thể đợi thêm mấy năm, trên đời này vốn không thiếu thiên tài thiên phú dị bẩm, điện hạ cần gì phải nóng lòng ở nhất thời.
Nghe vậy, Ngô Tuyết Tùng không khỏi lần nữa trầm mặc.
Hắn tự nhiên biết, để cho người khác âm thầm tiến vào lăng tẩm mới là lựa chọn tốt nhất, nhưng vấn đề ở chỗ... Thời gian quá gấp!
Nếu không có trận chiến Đạo Lăng Sơn, hắn có thể chậm rãi đợi thêm mấy năm.
Nhưng giờ đây Đạo Lăng Thiên Tông thất thế đã thành định cục, không chỉ ma đạo, Đại Càn Vương Triều cũng chuẩn bị rục rịch, chỉ thiếu mỗi cơ hội thích hợp liền sẽ xuất động.
Ai cũng không dám chắc, ngày ấy sẽ tới vào lúc nào.
Muốn từ trong đó phân một chén canh, nhất định phải khoái tốc đề thăng thực lực, mà thu lấy Thanh Vương bí tàng, kế thừa vương vị Thanh Vương, đối với hắn mà nói, chính là cơ hội duy nhất để thực sự bước vào hàng ngũ cường giả tranh đoạt thiên hạ!