Một khi chậm trễ, bỏ lỡ cơ hội lần này, dù được đến Thanh Vương bí tàng, sợ rằng cũng khó có thể sất trá phong vân, vấn đỉnh thiên hạ.
Đây là thời đại thuộc về thiên tài, cũng là thời đại tàn khốc, chậm một bước, chính là chậm ngàn bước, khó còn cơ hội lật người!
Đã như thế, chẳng bằng nhân khi bây giờ còn có cơ hội, ra sức đánh cược một lần, dù bại, cũng phải bại không oán không hối!
Trầm tư hồi lâu, cuối cùng Ngô Tuyết Tùng hạ quyết định, lạnh giọng mở miệng nói:
- Bản vương tâm ý đã quyết, còn mong Lam tiên sinh giúp ta... Mở ra sát trận!
…
Thanh Vương Điện khác với tất cả những cung điện khác, toàn bộ tòa cung điện đều được bao phủ bởi thanh quang chói mắt, lộ ra một cỗ uy áp khó mà diễn tả.
Nếu có thể bay lên không trung nhìn xuống bên dưới, liền sẽ phát hiện, trọn cả Địa Cung đều dựa vào Thanh Vương Điện mà kiến tạo, nơi đây chính là trung tâm của Địa Cung.
Nhìn vào Thanh Vương Điện phía xa xa, trong lòng Bạch Nhạc ẩn ẩn sinh ra cảm giác sợ hãi khó có thể ức chế.
Bản năng như đang thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, để hắn rời xa chỗ này.
- Công tử... Ngươi xem!
Chỉ vào bãi đất trống trước Thanh Vương Điện, sắc mặt Tô Nhan thoáng trở nên trắng bệch.
Thuận theo hướng ngón tay Tô Nhan chỉ tới nhìn lại, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi dâng lên đắng chát, há hốc mồm, lại không thốt được ra lời.
Phía trước Thanh Vương Điện nguy nga, lúc này chí ít đứng nghiêm hơn một nghìn binh dũng, hơn nữa bên trong còn có lượng lớn tướng dũng, chi chi chít chít ngăn ở trước Thanh Vương Điện, vừa thoáng liếc mắt liền khiến người tuyệt vọng.
Khẽ cắn môi, Tô Nhan trầm giọng nói:
- Công tử, ta đi thử xem có thể dẫn ra được bao nhiêu.
- Vô dụng, ngươi không dẫn ra được.
Lắc đầu, Bạch Nhạc vươn tay kéo lại Tô Nhan, trầm giọng nói.
Trước đó lúc ở cung điện khác, Tô Nhan cùng lắm chỉ dẫn đi được hơn trăm binh dũng, hơn nữa tướng dũng quá nửa sẽ không để ý tới nàng, một khi gặp phải tướng dũng ra tay, Tô Nhan tất sa vào nguy hiểm.
Mà giờ số binh dũng trước Thanh Vương Điện lên tới hơn nghìn, trong đó bao gồm rất nhiều tướng dũng, một khi Tô Nhan ra tay, nếu số binh dũng đuổi theo quá ít, căn bản không tạo được tác dụng gì, nếu nhiều, rất có thể sẽ miểu sát Tô Nhan trong nháy mắt.
Nhưng mà, ngay lúc kéo tay Tô Nhan, tròng mắt Bạch Nhạc đột nhiên co rụt lại:
- Tiểu Nhan, sao tay ngươi cứng thế?
Tô Nhan vốn rất xinh đẹp, làn da nhẵn nhụi, bàn tay ôn nhuận như ngọc, nắm lấy vô cùng thoải mái,
Nhưng giờ đây, bàn tay Bạch Nhạc cầm lấy lại cứng ngắc lạnh lẽo, cảm giác hệt như nắm phải hòn đá.
- Cái gì?
Nhất thời Tô Nhan còn chưa kịp hồi thần, kinh ngạc nhìn Bạch Nhạc.
- Chính ngươi không cảm giác thấy à?
Nắm lấy tay Tô Nhan, giơ lên trước mặt, Bạch Nhạc sắc mặt khó coi hỏi.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt, tay Tô Nhan hiện màu xám trắng, hiển nhiên không phải bộ dạng mà người bình thường nên có.
Ánh mắt rơi lên bàn tay chính mình, nét mặt Tô Nhan tức thì trắng bệch:
- Sao có thể, không, sao lại thế này? Công tử, sao lại thế này?
Khắc ấy, trong lòng Tô Nhan bất giác sinh ra cảm giác sợ hãi khó mà ức chế, đó là nỗi sợ còn khủng bố hơn cả cái chết.
Nháy mắt, vô số ý niệm chớp qua trong đầu Bạch Nhạc, cuối cùng dừng lại ở ánh mắt trước khi chết của tên tướng dũng nơi Đan Các.
Thứ lộ ra trong ánh mắt kia làm cảm giác vừa tuyệt vọng, lại vừa như được giải thoát!
Ánh mắt đó... Rất giống ánh mắt Tô Nhan lúc này!
Binh dũng! ! !
Chớp mắt, Bạch Nhạc triệt để hồi thần!
Đám binh dũng kia vốn không phải vật chết, càng không phải khôi lỗi do ai chế tạo ra, mà là từng người sống sờ sờ!
Linh thạch cực phẩm rơi ra từ trên thân binh dũng căn bản không phải ai chứa đi vào, mà là một thân linh lực của người hóa thành binh dũng ngưng tụ mà thành.
Đáng sợ nhất là, hiện tại Tô Nhan chính đang bất tri bất giác biến chuyển thành loại binh dũng kia!
Thân thể cứng ngắc, làn da xám trắng, tất cả đều là dấu hiệu của người bắt đầu hóa đá.
Nếu cứ để mặc tiếp diễn, không lâu sau, Tô Nhan liền sẽ triệt để biến thành binh dũng như đám đang đứng yên trước cung điện.
Giả như còn có thể bảo lưu một tia linh trí, liền thành tướng dũng!
Nghĩ vậy, đáy lòng Bạch Nhạc triệt để bị sợ hãi chiếm giữ! Tô Nhan là như thế, vậy hắn thì sao?
Nháy mắt, Bạch Nhạc vô thức chộp lên tay mình!
- Không đúng, sao thân thể ta không có biến hóa?
Bắt lấy tay mình, Bạch Nhạc lập tức phát hiện, tay hắn không có bất kỳ dị thường nào, trừ hơi lạnh chút ra thì không khác gì bình thường, hoàn toàn không có dấu hiệu hóa đá.
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, trong mắt Tô Nhan lần nữa lóe lên hi vọng.
Trong vô thức, Tô Nhan bắt lấy tay Bạch Nhạc!
- Thông Thiên Ma Công!
Một ý niệm chợt lóe trong đầu, Tô Nhan thốt lên.
- ! ! !
Trên thực tế, không cần Tô Nhan lên tiếng, bản thân Bạch Nhạc cũng đã nhận ra, hắn và Tô Nhan cùng lúc tiến vào Địa Cung, trải nghiệm trên đường cũng gần như tương tự nhau, thậm chí chính hắn còn cường hành đi phá mở cấm chế, bước vào cung điện để cướp đoạt đan dược và bảo vật.
Như thế tính ra, nếu bị hóa đá, biến thành binh dũng, biến hóa của hắn phải nhanh hơn Tô Nhan mới đúng.