Chương 178: Chương 178
Chương 178: Chương 178Chương 178: Chương 178
"Như thế nào cũng được, giống Mạt Mạt là được rồi."
"Được được."
Lưu Thúy Phương gật đầu lại nhìn về phía Lâm Mạt Mạt. Mặc dù biết Lâm Trình sẽ đối xử tốt với Lâm Mạt Mạt, nhưng bà vẫn không nhịn được mà nhắc nhở bé: "Mạt Mạt phải ngoan ngoãn nghe lời ba con biết không?"
"Dạ." Lâm Mạt Mạt gật đầu.
Sau khi tạm biệt Lưu Thúy Phương, Lâm Mạt Mạt theo Lâm Trình rời khỏi Cảnh Dật Uyển.
Trên đường đi.
Lâm Trình lái xe, Lâm Mạt Mạt ngồi bên cạnh ghế phụ, ôm sổ hộ khẩu, cười ngốc nghếch.
Nhìn một cái, sau đó để vào đúng chỗ, lại qua một lúc, không thể kiềm được mà lại lật ra xem lần nữa.
"Ba ba!" Lâm Mạt Mạt gọi một tiếng.
"Hử?" Lâm Trình trả lời.
Nhưng Lâm Mạt Mạt không trả lời.
Mấy giây sau, Lâm Mạt Mạt lại quay đầu nhìn Lâm Trình, gọi một tiếng: "Ba ba."
'Sao vậy?”
Lâm Mạt Mạt vẫn không nói gì, chỉ liên tục gọi thêm vài lần "Ba ba."
- Người này, chính là ba của bé.
Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Mạt Mạt không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
"Ba, ba... Lâm Mạt Mạt gọi với giọng điệu khác nhau, giọng điệu nghịch ngợm đáng yêu của bé gần giống như đang lẩm bẩm lầu bầu tự nói chuyện với mình.
Lâm Trình: ”...'
Đèn đỏ, Lâm Trình dừng xe lại, cúi đầu nhìn thoáng qua Lâm Mạt Mạt ở bên cạnh.
Lúc này, Lâm Mạt Mạt vẫn đang lật cuốn sổ hộ khẩu trong tay nhìn nhìn, thỉnh thoảng lại lộ ra một nụ cười ngốc nghếch.
Ý cười trong mắt của Lâm Trình cũng sâu hơn một chút."Trong xe không nên xem gì đó quá nhiều, sẽ chóng mặt đấy." Lâm Trình nhắc nhở.
Nghe Lâm Trình nói vậy, Lâm Mạt Mạt gật đầu nhưng vẫn không buông cuốn sổ hộ khẩu trong tay xuống.
"Con biết rồi, con chỉ nhìn một lúc nữa thôi." Lâm Mạt Mạt vừa đảm bảo với Lâm Trình vừa liên tục mở trang có tên Lâm Trình và trang của bé ra xem.
Lật lật, khi Lâm Mạt Mạt lật qua trang thông tin tiếp theo trên trong sổ hộ khẩu, bé nhìn thấy thông tin trên trang trước, Lâm Mạt Mạt nhìn lướt qua một lúc, ngây người, mặt đầy nghi hoặc.
"Ba ơi, Lâm Viễn Xương là ai vậy ạ?"Lâm Viễn Xương là tên của ông cụ Lâm, vì ông là chủ hộ, nên trang vê ông cụ Lâm nằm ở trang đầu của sổ hộ khẩu
Nghe Lâm Mạt Mạt hỏi như vậy, Lâm Trình nhìn thoáng qua một cái, nói: "Đó là ông nội của ba, con gọi ông là ông cố."
"Ông cố ạ?" Đối với Lâm Mạt Mạt, xưng hô này hơi xa lạ.
Trước đó, Lâm Mạt Mạt không biết mình có thêm một ông cố, cho nên, bé không thể nhịn được sự tò mò.
"Ba ơi, ông nội là người như thế nào ạ?" Lâm Mạt Mạt tò mò hỏi.
Nghe vậy, Lâm Trình có vẻ suy nghĩ khoảng hai giây, sau đó đè xuống ý cười bên môi, nghiêm túc trả lời: "Là một người kỳ lạ."
"Dạ?" Lâm Mạt Mạt không biết, cái "người kỳ lạ" trong miệng Lâm Trình hoàn toàn là dựa trên nhận xét của bé vê ông cụ Lâm lúc ở nhà hàng nhỏ, nghe Lâm Trình nói vậy, Lâm Mạt Mạt đầy nghi hoặc.
“Người kỳ lạ là ai... Lâm Mạt Mạt móc móc ngón tay, tự nói với mình.
"Vậy, ba ơi." Lâm Mạt ngẩng đầu nhìn Lâm Trình.
'Sao vậy?”
"Ông cố có khỏe không ạ?" Lâm Mạt Mạt quan tâm hỏi.
"Cũng không tệ lắm." Lâm Trình suy nghĩ một chút rồi nói.
Các vấn đề vê sức khỏe của ông cụ Lâm đã tốt lên rất nhiều, hơn nữa mấy ngày gần đây ông cụ cũng khá khoẻ mạnh. Kể từ khi biết mình còn có một đứa chắt nữ ngoan ngoãn, ông cụ Lâm hình như vui vẻ hơn trước rất nhiều.
"Chúng ta có đi thăm ông cố không, ba?" Lâm Mạt Mạt tiếp tục hỏi.
"Đợi thêm một thời gian nữa." Lâm Trình nói, dừng lại một chút, sau đó bổ sung: "Ông cố con hiện giờ khá bận."
Lúc trước tuổi của Lâm Trình không lớn, không thể không ở trong nhà họ Lâm đối mặt với Lâm Chấn Hoành, Diệp Vân và cả Lâm Chấn Minh, những người đầy giả tạo và xấu xa kia, bây giờ anh đã có sự lựa chọn, Lâm Trình sẽ không để con mình phải đối mặt với những người như vậy nữa.
Chờ đến khi anh xử lý hết những mối đe dọa mà Lâm Chấn Hoành và Lâm Chấn Minh mang lại ở nhà họ Lâm, bên phía ông cụ Lâm có lẽ cũng đã giải quyết ổn thoả chuyện ở nhà chính của nhà họ Lâm. Lâm Mạt Mạt không biết Lâm Trình đang suy xét đến những vấn đề gì, nghe anh nói vậy, bé nghiêm túc gật đầu trả lời: "Được."
Bên kia, nhà họ Lâm.
Lúc đầu ông cụ Lâm vốn đang cầm điện thoại xem quảng cáo, bỗng hắt hơi một cái.
"Những người đó lại nói xấu sau lưng tôi, nói xấu, loan tin đồn về tôi." Ông cụ Lâm nhăn mày tỏ ý.
Nghe được những 'lời nói theo kiểu mê tín" của ông cụ Lâm, quản gia Chu đứng phía sau không nhịn được mà cười, nhắc lại: "Ngài cảm lạnh rồi, ngài mau thay chiếc áo thun trên người đi."