Chương 216: Chương 216
Chương 216: Chương 216Chương 216: Chương 216
[Ha ha ha, nhìn sắc mặt của Lâm Trình, tôi cảm giác anh ấy rất tức giận. |
[Tôi cũng tức giận. |
[Rất tức giận! Nhưng cũng hơi buồn cười... ]...
Lúc này, không ai tức giận hơn ông nội Lâm, đang cầm chặt máy tính bảng xem chương trình phát sóng trực tiếp.
"Đúng là mắt mù mà, sao dám nói bé Mạt Mạt của chúng ta giống ăn xin chứ!" Ông Lâm bất mãn mắng một cậu, nhìn về phía quản gia Chu hỏi: "Cậu xem, bé Mạt Mạt của chúng ta đáng yêu như vậy, nhìn giống ăn mày chỗ nào chứ?"
Nói xong, không đợi quản gia Chu phụ họa, ông nội Lâm đã quay đi chỗ khác tiếp tục nhìn chằm chằm vào chương trình phát sóng trực tiếp, lẩm bẩm nói: "Chủ yếu là Lâm Trình, bố gì mà không biết nuôi con..."
Lý do chính khiến trong lòng ông nội Lâm cảm thấy Lâm Mạt Mạt bị coi là một đứa ăn xin là vì anh không mặc những bộ quần áo dễ thương và đáng yêu mà ông ta chuẩn bị cho bé.
Trường quay.
Người đàn ông hơi trẻ tuổi vừa nói xong câu đó, anh ta nhận ra hình như mình đã quá và nói quá to. Chưa kịp hạ giọng, anh ta đã bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của bố đứa trẻ từ bên kia phòng.
Người đàn ông trẻ tuổi trao đổi ánh mắt với người đàn ông đeo kính bên cạnh, có chút lúng túng đi đến trước mặt Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt.
"Xin chào, chúng tôi là đoàn phim Bạn ở nơi đâu?) Tôi tên Quách Phi, đồng nghiệp bên cạnh tôi là Dương Đông, đây là danh thiếp của tôi, còn đây là giấy phép hành nghề của chúng tôi." Người đàn ông tự giới thiệu mình với Lâm Trình trong khi đưa cho anh danh thiếp của mình và cho anh xem thẻ công việc của họ.
"Có chuyện gì?" Lâm Trình nhìn hai người hỏi.
"Là như thế này, trong bộ phim của chúng tôi có một nhân vật vào thành phố xin ăn, chúng tôi cảm thấy đứa nhỏ này rất phù hợp..."
Quách Phi chỉ mới nói được một nửa.
Đối mặt với ánh mắt như giây tiếp theo sẽ đánh người của Lâm Trình, Quách Phi lập tức nổi da gà, hoảng sợ giải thích: "Khụ, chuyện này, anh đừng hiểu lầm, tôi không phải nói con gái anh giống ăn xin, ý của tôi là khí chất, khí chất của cô bé có chút giống..."
Mới nói được nửa câu, Quách Phi phát hiện ánh mắt của người bố có vẻ lạnh hơn. "Không, ý tôi là..."
Dương Đông lớn tuổi ở một bên thật sự không chịu được nữa bèn kéo Quách Phi lại.
"Bộ phim của chúng tôi là một bộ phim tài liệu được chuyển thể dựa trên các sự kiện có thật, chủ yếu quay một số câu chuyện về những trẻ em bị bỏ lại*, bị lạc hoặc bị bỏ rơi," Dương Đông giải thích, liếc nhìn Lâm Mạt Mạt bên cạnh Lâm Trình, tiếp tục bổ sung: "Toàn bộ bộ phim có một cảnh nhỏ nhân vật chính tên là "Hứa Đóa', một đứa trẻ bị bỏ lại phía sau, trong câu chuyện, cô bé một mình rời quê hương lên thành phố ăn xin và nhặt rác trên đường đến thành phố, tìm kiếm bố mẹ đã đưa em trai cô bé lên thành phố hai năm trước, chúng tôi vẫn đang tìm diễn viên cho vai này, vừa rồi nhìn thấy con gái của anh, chúng tôi cảm thấy cô bé có đủ để đảm nhận vai diễn này."
*Người TQ gọi những đứa trẻ có số phận hẩm hiu này là liushou ertong (lưu thủ nhi đồng), nghĩa là những đứa trẻ bị bỏ lại, cả năm có thể không nhìn thấy bố mẹ một lần.
Nói xong, Dương Đông không khỏi lại nhìn Lâm Mạt Mạt một lân nữa.
- Không phải khí chất của đứa trẻ này giống một người ăn xin mà là nhìn tổng thể chính là Hứa Đóa trong phim.
Xét về ngoại hình, cô nhóc mà nhà đầu tư tìm được không xấu nhưng lại béo tốt hơn nữa khuôn mặt quá hồng hào, nhìn qua không giống Hứa Đóa” lớn lên ở trên núi.
Ngược lại, Lâm Mạt Mạt, rất gây nhưng không hề tạo cảm giác yếu ớt, giống như có sức mạnh ẩn chứa trong thân hình gầy gò kia, khuôn mặt nhỏ cỡ lòng bàn tay, cằm nhọn, sau khi trang điểm một chút, có thể mang đến cảm giác vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Mà rồi, dáng vẻ đứa trẻ này nằm trong lòng bố cô bé ngủ say, trong đầu họ lại tưởng tượng ra cảnh "Hứa Đóa' trốn trong góc trên xe buýt vào thành phố, vì quá mệt mà cuộn người lại ngủ. Thật sự quá giống.
"Bởi vì chúng tôi không quảng bá quá nhiều trong giai đoạn đầu cho nên hai người có thể không biết đến bộ phim này nhưng hai người yên tâm, chúng tôi chắc chắn là đoàn làm phim chính quy, hơn nữa bộ phim này cũng có tính phúc lợi xã hội nhất định..." Dương Đông lại giới thiệu rất nhiều thứ với Lâm Trình và Lâm Mạt Mạt.