“Thuyền trưởng, ngài có chắc như vậy thật sự không sao chứ?” Alice lo lắng nhìn “ngọn lửa nhỏ” trên tay Duncan, hai tay không ngừng nắm chặt ren trang trí bên mép quần áo: “Đừng đốt phòng của tôi…”
Duncan giữ trong tay một ngọn lửa linh thể, vừa tìm kiếm nơi ra tay bên cạnh “quan tài” của Alice vừa bất lực quay đầu lại liếc nhìn con rối này: “Ngọn lửa linh thể của ta hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát – Lẽ nào cô không tin vào lực lượng của ta?"
Alice vừa nghe điều này vội vàng xua tay: "Tôi tin, tôi tin..."
Duncan lúc này mới thu hồi tầm mắt, định thần lại.
Với điều kiện hiện tại trên Thất Hương Hào, muốn tiến hành kiểm tra toàn bộ "quan tài" của Alice là điều không thể, nhưng điều này cũng không có nghĩa là anh không thể thực hiện một số "nghiên cứu sơ bộ" trước. Bây giờ khi bản thân đã điều khiển ngọn lửa linh thể thuần thục hơn, anh đã mơ hồ tìm ra được một số cách thức dùng ngọn lửa này để tìm tòi nghiên cứu những bí mật nội bộ của vật siêu phàm.
Anh vẫn không dám tùy tiện dùng ngọn lửa này trên người Alice, nhưng nếu dùng để nghiên cứu rương gỗ của nàng ta... thì lại là chuyện khác.
Sau một phen chuẩn bị, Duncan cuối cùng cũng từ từ vươn tay ra, kéo dài một chùm lửa từ đầu ngón tay lên bề mặt của chiếc rương gỗ lộng lẫy.
Ngọn lửa lặng lẽ chìm vào trong rương như một phản chiếu ảo ảnh. Alice mở to hai mắt, cẩn thận quan sát động tĩnh trước mặt. Sau hai ba giây im lặng, nàng ta nhìn thấy một vầng hào quang chói lọi như ảo ảnh đột nhiên lan ra trong tầm mắt -
Ngọn lửa linh thể bắt đầu bùng cháy trên rương gỗ, bùng cháy từ trong ra ngoài! Toàn bộ chiếc rương hiện ra kết cấu bán trong suốt trong nháy mắt. Mà trong cảnh tượng huyễn hoặc này, ngọn lửa rực cháy bắt đầu nhanh chóng lấp đầy từng chi tiết trong rương, như thể đang tái tạo lại cấu trúc "khung xương" của nó!
"Này, Thuyền trưởng Thuyền trưởng, đốt cháy rồi đốt cháy rồi!"
Con rối làm ầm lên, nhưng tiếng gào to của nàng ta lại không nhận được sự phản hồi — Duncan giờ phút này đã tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc điều khiển ngọn lửa và nhận thức về "quan tài". Anh nghiêm túc nhìn chăm chú vào ngọn lửa nhảy nhót và rương gỗ hư ảo trước mặt. Giọng nói của Alice vang đến bên tai mờ mịt như đến từ một thế giới khác.
Tâm trí của Duncan đang dần lắng lại, anh cảm thấy xung quanh ngày càng trở nên yên tĩnh, ngay cả sóng gió bất tận trên biển cả vô biên dường như đều dần rời xa nhận thức của bản thân. Anh cảm giác được lực lượng của bản thân đã xâm nhập vào một "nơi" vô cùng rộng lớn, càng ngày càng có nhiều "nhận thức" đang truyền vào trong ý thức của bản thân thông qua lối đi được thiết lập bởi ngọn lửa —
Điều này hoàn toàn khác với cảm giác khi anh dùng ngọn lửa sửa đổi lá bùa hộ mệnh mặt trời trước đây!
Nếu phải sử dụng phép loại suy, việc dùng ngọn lửa sửa đổi lá bùa hộ mệnh mặt trời cho anh cảm giác dễ dàng như đổ đầy cốc nước, còn vào lúc này anh lại cảm thấy ngọn lửa của mình đang không ngừng rót cuồn cuộn vào một cái hồ lớn, cả hai hoàn toàn khác nhau về kích thước.
Đây chính là khoảng cách giữa vật phẩm siêu phàm được sản xuất hàng loạt nhân tạo và vật dị thường được xếp hạng 099?
Trong lòng Duncan chợt ngộ ra điều gì đó, mà trong lúc ý nghĩ này chợt lóe lên, anh đột nhiên cảm thấy sự liên kết của ngọn lửa cuối cùng đã đạt đến một đỉnh cao nào đó – sự truyền tải lực lượng bỗng trở nên thông thuận như một dòng sông, tiếp đó, "ký ức" mãnh liệt tràn vào tâm trí!
Tiếng sóng biển... sóng biển đang vỗ vào bờ biển xa lạ, gió lạnh thổi qua bức tường cao, những bức tường cao ngất đứng đằng xa, mơ hồ như bị đóng băng, còn có đám người... đám người đung đưa, mờ mịt, chỉ có đường nét...
Tầm nhìn của Duncan lơ lửng ở đâu đó, dường như cách mặt đất hai ba mét trong không trung. Anh ngạc nhiên nhìn khắp bốn phía, nhưng lại chỉ thấy thành bang xa lạ và đài cao trên bờ biển. Anh nhìn thấy vô số bóng đen tụ tập xung quanh đài cao. Đó dường như là một đám đông mờ mờ ảo áo, nhưng không thấy rõ một ai.
Tiếng vo ve ầm ầm truyền tới từ bốn phương tám hướng. Đó hình như là tiếng trò chuyện thì thầm, nhưng lại vang dội và ồn ào đến lạ thường. Duncan cố gắng phân biệt, cuối cùng phát hiện ra rằng đó hoàn toàn không phải là tiếng người nói chuyện, mà là vô số “tiếng lòng” – Đó là những suy nghĩ rối bời trong đầu, những lời tự sự trong bầu không khí căng thẳng và ngột ngạt, những lời cầu khấn với thần linh cùng những lời cầu xin trong sợ hãi.
Những “bóng đen” đó không mở miệng, nhưng tiếng nói của họ lại cuốn tới đài cao bên bờ biển như một cơn bão.
Duncan chấn động trong lòng, đột nhiên quay đầu lại.
Trong ánh sáng mờ nhạt và mờ tối của bầu trời phương xa, anh nhìn thấy một vật thể cao chót vót.
Một chiếc máy chém — lưỡi đao sắc bén của nó tỏa sáng băng giá trong ánh sáng mờ ảo.
Thông qua chút kiến thức lịch sử ít ỏi trong đầu và liên tưởng đến nguồn gốc đằng sau Dị thường 099, Duncan đã nhận ra mình đang ở đâu.
Anh nhìn xuống phía dưới máy chém, dường như khi nhận thức của anh dần ổn định, bóng dáng mơ hồ dưới máy chém cũng nhanh chóng trở nên rõ nét.
Anh nhìn thấy nữ vương đó, Nữ vương Hàn Sương đã bị phản quân xử quyết nửa thế kỷ trước đó - Mái tóc bạch kim của nàng ta như thác nước, đôi mắt màu tím nhạt vẫn sáng ngời trong bóng tối, nàng ta mặc bộ chiếc váy đầm hơi mỏng trong gió lạnh, cắn răng để cơ thể mình không run lên chút nào.
Nàng ta quả nhiên có khuôn mặt giống hệt Alice.
Trong lòng Duncan dâng lên một chút cổ quái, anh nhìn vị nữ sĩ có diện mạo giống hệt Alice đó. Dù biết đây mới là "chính thể" trong lịch sử, nhưng trong đầu lại không khỏi hiện lên hình tượng con rối chạy nhảy lung tung trên tàu kia theo ấn tượng ban đầu giữ vài trò chủ đạo. Mà giây tiếp theo, một giọng nói đột nhiên từ đâu vọng đến lại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh —
"Thời gian của ngươi đã đến, Nữ vương ‘Hàn Sương’."
Giọng nói này lạnh lùng lại xa xôi, nhưng lại vang lên bên cạnh máy chém như xuyên thấu bức màn lịch sử.
Một giây tiếp theo, Duncan nhìn thấy hai bóng ảo ảnh đột ngột xuất hiện bên cạnh máy chém. Hai bóng ảo ảnh đó đến bên người Nữ vương Hàn Sương, dường như muốn ấn cánh tay của nữ vương để khiến nàng ta quỳ rạp xuống dưới máy chém. Nhưng mà dáng người của nữ vương lù lù bất động, hai bóng ảo ảnh cao lớn đó lại yếu ớt không có sức lực như những đứa trẻ.
Duncan nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh bỗng nhiên trở nên náo loạn hơn trước, vô số bóng đen không rõ đột nhiên lay động rối rít, ở giữa thậm chí còn xen lẫn vài tiếng hét rõ nét - Giọng nói xa cách lạnh lùng lúc trước lại vang lên, lần này có vẻ tức giận hơn: "Yên lặng! Duy trì trật tự pháp trường!"
Càng có nhiều bóng ảo ảnh xuất hiện xung quanh máy chém. Nữ vương Hàn Sương cuối cùng đã bị áp bên chế dưới dụng cụ tra tấn lạnh giá. Nàng ta quỳ xuống trong lớp bụi băng giá, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn chăm chú bức tường cao của thành bang ở phía xa. Mà ở phía trên cổ nàng ta, lưỡi đao nặng nề và sắc bén đã bắt đầu lên cao dần kèm theo tiếng bàn kéo rít rít và ken két.
Duncan cau mày, dù biết rằng đây chỉ là ảo ảnh được ghi lại trong lịch sử, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt đó của "Alice" anh vẫn vô thức bước về phía trước, muốn đưa tay ra...
Nhưng ngay lúc anh vừa có "động tác", Nữ vương Hàn Sương dưới máy chém đột nhiên hơi quay đầu sang - Nàng ta nhìn chằm chằm vào vị trí của Duncan, nhìn chằm chằm vào nơi trong thời gian và không gian mà nàng ta đang ở vốn trống không không vật gì, nàng ta mở miệng nói rõ ràng lại nhẹ nhàng:
"Bất luận ngài là ai, xin đừng làm ô nhiễm lịch sử."
Duncan ngạc nhiên dừng lại, ngay sau đó, càng kinh ngạc hơn nữa, anh nghe thấy tiếng ai đó hét lên bên cạnh máy chém: "Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?!"
Nữ vương Hàn Sương đã thu hồi ánh mắt, nàng ta dường như chợt hiểu ra điều gì đó, một nụ cười nhẹ nhõm xuất hiện trên khuôn mặt băng giá, nàng ta quay đầu lại và dường như đang nói với tên hành hình bên cạnh: "Ra tay đi, trước khi mặt trời lặn xuống núi."
Máy chém đột nhiên rơi xuống.
Bóng tối vô biên vô tận đột nhiên bao trùm tới từ mọi hướng, những ảo ảnh trong lịch sử bắt đầu xé tan thành quang ảnh. Duncan cảm thấy mối liên hệ của mình với "nơi này" đang nhanh chóng suy yếu. Anh biết rằng "tiếng vang" của cảnh tượng này đã đến hồi kết, nhưng trong ảo giác liên tục tan vỡ cách xa, anh vẫn có thể nghe thấy một số âm thanh ồn ào và đứt quãng. Những âm thanh đó chợt xa chợt gần, anh chỉ có thể mơ hồ nghe thấy một vài đoạn loáng thoáng trong đó —
"... Nữ vương Hàn Sương đã chết, chúng ta đã cắt đứt lối đi để Thất Hương Hào quay trở về thế giới hiện thực..."
"... Lei Nora đang mưu toan xây dựng nên một con tàu Thất Hương Hào thứ hai... Ả đã cấu kết với bóng mờ của không gian thứ, chứng cứ xác thực, tội chết có thừa..."
"... Quan chấp chính mới sẽ sớm khôi phục lại trật tự, tất cả tài liệu liên quan đến kế hoạch thăm dò 'vực thẳm thâm sâu' đều sẽ bị tiêu hủy... Những người tích cực báo cáo vẫn có cơ hội nhận được sự khoan thứ..."
"Dốc toàn lực truy kích con tàu phản bội Sea Mist và hải quân đang đào tẩu... miễn bàn sống chết... Đợi đã, tiếng gì đó... Mau rời khỏi, nơi này đã sắp sụp đổ!"
Tiếng reo hò, tiếng hò hét, tiếng động lớn của những sự vật khổng lồ đổ vỡ và sụp đổ, tiếng sóng biển ầm ầm gào thét...
Duncan đột nhiên thoát khỏi bóng tối vô biên vô tận này, như thể trở về mặt biển sau khi lặn sâu vào cuối bóng tối. Những gì anh nghe thấy là một loạt tiếng nổ lớn ầm ầm vang dội, nghe như cả vách đá bên bờ biển đổ sập rơi vào biển khơi.
Anh tận mắt chứng kiến một đoạn lịch sử, lại nghe thấy đoạn lịch sử này rơi vào hư vô trong bóng tối.
Anh đã nhìn thấy một ảo ảnh trong lịch sử, ảo ảnh đó cầu xin anh đừng làm ô nhiễm lịch sử.
Anh từ từ mở mắt ra, nhìn thấy khoang tàu quen thuộc, nghe thấy tiếng sóng biển quen thuộc, anh còn nhìn thấy con rối quen thuộc đó đang ngồi ở đầu giường, đang rút đầu ra "rắc" rồi lại nhét vào lại "rắc", chơi kinh khủng chết đi được.
Duncan: "...?"