Sau khi xác nhận rằng Alice không chút phản ứng đối với tất cả các "từ mấu chốt", lại hoàn toàn không biết thông tin gì về khả năng "chém đầu", Duncan quyết định nói với con rối bị nguyền rủa lơ mơ những gì mình vừa nắm được.
Bởi vì lúc này anh đã mơ hồ có một phỏng đoán: Có lẽ mấu chốt của vật Dị thường 099 – linh cữu con rối thực ra cũng không phải là con rối Alice… mà là “quan tài” của nàng ta.
Sóng gió biển khơi êm đềm, khoang tàu nhẹ nhàng đung đưa theo sóng gió, trong ánh sáng chập chờn của ngọn đèn dầu, thuyền trưởng u linh chậm rãi kể về kiếp trước kiếp này của linh cữu con rối – sau đó khiến con rối sợ hãi suýt co ro thành một đống.
Duncan mặt không biểu cảm nhìn Alice, lúc này đang ngồi ở góc giường, dựa vào tường ôm đầu: "Cô căng thẳng đến mức thành ra như vậy?"
“Điều này… điều này nghe thật đáng sợ!” Giọng điệu của Alice đều thay đổi, giống như một cô gái nhân loại bình thường vừa nghe xong một câu chuyện ma: “Gì mà chém đầu vô tội vạ, gì mà trong phạm vi chết sạch mới dừng tay, gì mà không ngừng mở rộng phạm vi lãnh thổ... Những điều này... những điều này tôi hoàn toàn không biết!"
"Bây giờ ta tin cô thực sự không biết," Duncan liếc nhìn Alice: "Nhưng đây xác thực là thông tin về Dị thường 099 – linh cữu con rối."
Alice đỡ đầu, cổ cứng đờ nhìn Duncan: "Vậy..."
"Vì vậy hiện giờ ta có hai suy đoán. Thứ nhất, sự tích 'chém đầu' kể trên có lẽ là một khả năng mà cô đã kích hoạt một cách vô thức, bởi vì bản thân cô là một vật dị thường, sức mạnh của cô rất có thể chỉ là một hiệu ứng phạm vi thụ động, cho dù trạng thái 'ngủ' trước đó của cô cũng không ảnh hưởng đến sự phát sinh của hiệu ứng chém đầu."
Duncan nói, từ từ đứng dậy khỏi ghế, anh đến bên chiếc rương gỗ lộng lẫy, dùng đầu trường kiếm trong tay chạm chạm vào chiếc rương.
"Thứ hai, sức mạnh 'chém đầu' của linh cữu con rối có thể không hề đến từ con rối như cô, mà đến từ 'quan tài' của cô."
“Quan tài… ý ngài là cái rương của tôi?” Alice từ từ mở to hai mắt, ánh mắt vô thức rơi vào chiếc rương gỗ bên cạnh giường theo động tác của Duncan. Con rối muộn màng nhận ra dường như lúc này mới phản ứng lại: “Ý của ngài là...”
"Tên đầy đủ của Dị thường 099 là 'Linh cữu con rối'... Nói cách khác, cô và chiếc rương gỗ của cô cộng lại mới tạo thành 'Dị thường 099' hoàn chỉnh, mà khi lần đầu tiên nhìn thấy cô, ta đã vô thức cho rằng cô là 'phần chủ đạo' trong đó... bởi vì khi đó ta vẫn chưa biết tên đầy đủ của ‘Linh cữu con rối’," Duncan xoa xoa cằm, vừa suy tư vừa nói: "Bây giờ nghĩ kỹ lại, từ 'Linh cữu con rối' này... trọng điểm của bản thân nó dường như nằm ở nửa phần sau?"
Alice chớp chớp mắt, đầu óc quay cuồng một hồi, cuối cùng vỗ tay một cái: "Ồ! Tôi là thứ lệ thuộc vào cái rương này!"
Duncan dửng dưng liếc nhìn con rối thiếu đầu óc này: "... Cô có thể không cần phải nói với giọng điệu tự hào như vậy."
Alice lại dường như không nghe ra ý chế nhạo trong giọng điệu của Duncan, nàng ta chỉ liếc nhìn chiếc rương gỗ của mình với vẻ tràn đầy tâm sự, giọng điệu có chút rầu rỉ: "Nói vậy là... chiếc rương của tôi vẫn luôn 'chém đầu' người ta? Nhưng mà tôi ở trong này lâu như vậy rồi, cũng không cảm thấy nó tà ác và nguy hiểm như vậy mà… hơn nữa cũng không cảm nhận được nó có lực lượng đặc biệt nào…”
“Nói thừa, cô là một phần của toàn bộ Dị thường 099, cảm giác của cô có thể tham khảo sao?” Duncan cau mày: “Hơn nữa cô sờ cổ mình xem, ta còn nghi rằng nguyên nhân khiến đầu cô luôn rơi ra chính vì ngủ lâu ngày trong chiếc rương này!"
Alice lập tức cảm thấy thuyền trưởng nói đúng, biểu hiện lập tức trở nên phức tạp, nhưng ngay sau đó nàng ta lại hơi bối rối: "Nhưng nếu nói như vậy... 'chém đầu' là thuộc tính vốn có của chiếc quan tài này của tôi, vậy thì nó đã được đặt trên tàu lâu như vậy, tại sao cũng không thấy khả năng của nó được kích hoạt chứ?"
Ngay khi những lời này được nói ra, nàng ta lập tức bắt gặp ánh mắt nhìn chằm chằm sâu lắng của Duncan, tiểu thư con rối lập tức cảnh tỉnh sau đó đột nhiên cảm thấy một áp lực không lời ập đến đầu – Nàng ta đã ở trên tàu thong dong một thời gian, lúc này mới đột nhiên nhớ tới vị thuyền trưởng trước mặt là nhân vật như thế nào.
Duncan chỉ im lặng nhìn con rối như vậy, sau khi Alice co lại thành một quả bóng nhỏ hơn mới khẽ nói: "Sinh vật hình người duy nhất trên con tàu này ngoài cô ra chỉ có ta, ý cô là..."
“Không có ý gì hết!” Alice suýt thì nhảy dựng lên, vội vàng vừa xua tay vừa nói: “Ngài nghe tôi ngụy biện, ý của tôi là cái rương này...”
“Ta cũng chưa nói muốn làm gì cô,” Duncan nhìn nàng ta bất lực: “Cô bây giờ là thuyền viên của Thất Hương Hào, ta là người bảo hộ cô trên biển cả vô biên, cô không cần phải sợ hãi như vậy - Có thể ngồi yên được không? Thế này có vẻ như ta đã làm gì cô rồi vậy."
Lúc này Alice mới ò một tiếng và từ từ quay trở lại bên giường, nhưng trong lòng Duncan lại nổi lên những suy nghĩ khác vì bị Alice cắt ngang – đúng vậy, mặc kệ chủ thể của linh cữu con rối là con rối hay là quan tài, Dị thường 099 đã ở trên Thất Hương Hào lâu như vậy, từ lâu đã vượt quá chu kỳ mỗi lần tiến hành "kiểm định", nhưng dị thường này luôn hiện ra trạng thái vô hại đối với con người và động vật... Rõ ràng, điều này do bị áp chế.
Vậy thì điều đã áp chế nó là Thất Hương Hào hay là "thuyền trưởng" là mình?
Duncan cúi đầu liếc nhìn hai tay mình.
Anh biết mình nắm giữ lực lượng tương đối mạnh, không chỉ cho phép anh hoàn toàn chiếm hữu cuộc đời của tín đồ tà giáo tên "Ron", mà thậm chí còn mạnh mẽ và quỷ dị đến mức có thể khiến một dị thường thượng vị như Alice phải run lẩy bẩy ngay từ cái nhìn đầu tiên, khiến cho "A Cẩu" thân là ác ma biển sâu phải cụp đuôi. Anh còn chưa biết bản chất của lực lượng này là gì, nhưng điều này không trở ngại anh dần dần có nhận thức nhất định đối với tính đặc thù của bản thân.
Mặt khác, Thất Hương Hào là dị tượng xếp hạng thứ năm của biển cả vô biên – Là "dị tượng", mà không phải là dị thường.
Điều này có nghĩa là chỉ cần nằm trong phạm vi của Thất Hương Hào, thì sẽ có một "tràng vực" có hiệu lực 24/24, liên tục gây ảnh hưởng lên tất cả các mục tiêu trong phạm vi.
Sự áp chế của thuyền trưởng + con tàu, Dị thường 099 dĩ nhiên vô hại với con người và động vật, nhưng nếu anh thực sự đưa Alice đến thành bang Phổ Lan Đức như kế hoạch... tình huống đó rất có thể sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát.
Vì vậy, anh phải làm rõ một loạt sự việc - Chủ thể sinh ra hiệu ứng của Dị thường 099 đốt tột cùng là con rối Alice, hay là chiếc rương gỗ này? Áp chế sinh ra đối với Dị thường 099 là thuyền trưởng, hay là Thất Hương Hào? Nếu tách rời Alice và rương gỗ, liệu hiệu ứng của Dị thường 099 có còn xuất hiện? Nếu chính thuyền trưởng là mình sinh ra hiệu quả áp chế, vậy thì khoảng cách áp chế là bao nhiêu?
Dòng suy nghĩ của anh kéo dài ra —
Nếu là "quan tài" sinh ra hiệu ứng chém đầu, vậy thì liệu có an toàn khi bản thân chỉ đưa một mình Alice đến thành bang Phổ Lan Đức? Nếu "quan tài" là một yếu tố dị thường có thể tách rời, vậy thì ngọn lửa của bản thân liệu có thể gây ảnh hưởng chỉ một mình nó? Nếu dùng ngọn lửa chi phối hoàn toàn chiếc rương này, liệu có tương đương với việc điền khiển hiệu ứng chém đầu không kiểm soát trước kia? Giống như dùng ngọn lửa điều khiển Aye và chiếc la bàn bằng đồng?
Trong đầu Duncan liệt kê một đống câu hỏi, mà những câu hỏi này lại dần hình thành nên một phương án khảo sát đối chiếu phức tạp, nhưng ở cuối phương án, anh lại chán nản nhận ra một điều:
Anh thiếu rất nhiều điều kiện cần thiết để tiến hành khảo sát.
Thất Hương Hào cũng không phải là nơi thử nghiệm hợp quy cách, vì lực lượng của con tàu ma sẽ quấy nhiễu độ chính xác của kết quả. Anh cũng không có mục tiêu khảo sát thích hợp - bởi vì hiệu ứng chém đầu của Dị thường 099 khá khắc mệnh... khắc mệnh của "người khảo sát".
Duncan ngẩng đầu lên, nhìn về phía Alice đang ngồi thành thật bên mép giường – Tiểu thư con rối đang nhìn chiếc rương gỗ yêu quý nhất của mình với một chút buồn bã, mọi vướng mắc trong lòng dường như đều in hằn trên khuôn mặt.
Như thể nhận ra tầm nhìn của thuyền trưởng, Alice đột nhiên phá vỡ bầu không khí im lặng, nàng ta thấp giọng nói: "Kể từ ngày tôi có ý thức... tôi vẫn luôn ở trong chiếc rương này. Nó là giường của tôi, là nhà của tôi, cũng là nơi trú ẩn của tôi. Khi ngủ trong đó, tôi sẽ cảm thấy rất an toàn."
Duncan không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn con rối trước mặt.
"Giờ tôi đã biết tại sao những con người đó lại sợ hãi đến vậy," Alice đưa tay ra, vuốt nhẹ chiếc rương gỗ của nàng ta: "Bọn họ sợ 'chúng tôi'."
“Ta vốn đang lên kế hoạch đưa cô đến thành bang Phổ Lan Đức trong chuyến du hành Linh giới lần tới,” Duncan trầm giọng nói: “Ta cần một trợ thủ ở bên đó.”
Đôi mắt của Alice dường như sáng lên, nhưng rồi lại mờ đi ngay sau đó: "Ờ, chuyện này không ổn lắm..."
“Kế hoạch đã bị hoãn lại, nhưng cũng không phải bị hủy bỏ,” Biểu cảm và giọng điệu của Duncan cũng không thay đổi nhiều: “Chúng ta chỉ cần thêm thời gian để xác nhận lực lượng của cô... 'hai người' và nắm vững các điều kiện có hiệu lực của hiệu ứng 'chém đầu' này. Tất cả các thành bang của loài người trên lục địa đều có thể thông qua các loại biện pháp mưu lợi để phong ấn thậm chí lợi dụng nhiều loại vật dị thường, nhưng ở đây là Thất Hương Hào, chuyện chúng ta có thể làm sẽ nhiều hơn.”
Alice liếc nhìn Duncan đầy nghi ngờ, từ ánh mắt bình tĩnh và thâm thúy của thuyền trưởng, nàng ta nhận ra rằng đây không phải là một lời nói suông an ủi.
"Ngài có kế hoạch?"
Duncan suy nghĩ một lúc, giơ đầu ngón tay lên và thắp lên một ngọn lửa mờ ảo.
"Đầu tiên, chúng ta có thể cần một chút lửa."