Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 101 - Chương: 101

Chương: 101

Duncan dửng dưng nhìn Alice, tựa như nhìn một kẻ khuyết tật trí tuệ.

Tiếng vang từ đoạn lịch sử trong đầu anh vẫn chưa hoàn toàn tan biến, ánh mắt bình tĩnh và dường như xuyên thấu mọi thứ của Nữ vương Hàn Sương nửa thế kỷ trước vẫn còn vương vấn trong tâm trí anh - Nhưng dư ảnh đáng ra phải khiến người ta suy nghĩ rối bời này, bây giờ đối diện với con rối thiểu năng Alice, chưa kể tức giận hiếm thấy, còn dần trở nên hài hòa trong động tác nàng ta nhổ đầu “rắc rắc rắc”.

Nhìn như vậy một lúc lâu, Duncan rốt cuộc không nhịn được: "... Cô đang làm gì vậy?"

"A! Thuyền trưởng!" Alice lúc này mới phản ứng lại sau khi nhận ra sau đó, vội vàng đưa tay đỡ đầu nhìn Duncan: "Ồ, tôi luôn cảm thấy như có vài sợi tóc mắc vào khớp cổ..."

Duncan mặt không biểu cảm: “Cô nhổ ra thêm hai lần nữa thì nên đặt tên cho tóc mới rồi đấy.”

"Tôi đã đặt xong rồi! Nếu chúng rụng thì sẽ gọi là Gia đình Williams..."

Duncan đã phải mất rất nhiều nỗ lực để kiểm soát biểu cảm của mình và kiềm chế bản thân không ném con con rối này ra khỏi khoang tàu.

Sau một vài giây, anh mới thở dài một hơi, tâm trạng dần bình tĩnh lại.

Bình tâm mà suy xét, sự hiện diện của Alice quả thật đã mang lại một chút không khí vui tươi cho Thất Hương Hào tràn đầy tử khí nặng nề... Ngay cả Đầu Sơn Dương đều thỉnh thoảng không bắt kịp tiết tấu của con rối này, Duncan lại càng có nhiều khi không thể hiểu nổi cấu trúc sọ não của cô nàng này là gì.

Nói không chừng là chất rắn.

Ánh mắt của Duncan quét qua Alice, trong lòng không khỏi nhớ lại... "âm vang" mình đã nhìn thấy trong không gian tối trước đó, nét mặt anh trở nên nghiêm túc, những chi tiết nhìn thấy trong âm vang đó khiến anh khẽ nhíu mày.

Anh có thể chắc chắn rằng, đó chính là Nữ vương Hàn Sương huyền thoại Lei Nora, người đã bị quân phản loạn hành quyết nửa thế kỷ trước. Đó là "nguyên mẫu" của con rối Alice được nhắc đến trong tư liệu bối cảnh về Dị thường 099, anh đã nhìn thấy tại hiện trường “hành quyết” đó. Mà bước ngoặt chuyển tiếp trong đó, không nghi ngờ chút nào bắt nguồn từ “linh cữu con rối” trước mặt.

Ngọn lửa linh thể khiến kết nối giữa anh và chiếc quan tài được thiết lập.

Nhưng bản chất của những hình ảnh đó là gì? Là "chiếc quan tài" đang cố ý nói cho anh biết một số chuyện? Là một số "hình ảnh" được ghi chép lại một cách thụ động? Là ký ức của Dị thường 099? Là một mẩu ngắn lịch sử có thật, hay tồn tại “ảo ảnh” bị bóp méo, sửa đổi nhất định?

Trong đầu anh hiện lên ánh mắt bình tĩnh của vị nữ vương trẻ tuổi đó nhìn về phía mình, nhớ lại thỉnh cầu nhẹ nhàng của đối phương —

"Bất luận ngài là ai, xin đừng làm ô nhiễm lịch sử."

Câu này gửi đến ai? Thực sự nói với mình? Câu này thực sự vượt qua thời gian và không gian? Hay đó chỉ là ảo ảnh được vạch ra bởi chiếc quan tài đang đáp lại sự “viếng thăm” của bản thân? Hơn nữa sau khi nữ vương nói xong câu này, bên dưới đoạn đầu đài còn có một giọng nói hơi hoảng sợ, hỏi nàng ta đang nói chuyện với ai...

Phản ứng liên hoàn này đều chân thật như vậy, thậm chí thật đến mức khiến người ta không khỏi rùng mình.

Về phần "âm vang" sau cùng, những âm thanh truyền tới từ bóng tối đó cũng khiến Duncan đặc biệt để tâm.

Nữ vương Hàn Sương đã bị quân phản loạn hành quyết, một trong những "tội danh" của nàng ta hóa ra là "mưu toan để Thất Hương Hào tiến vào thế giới hiện thực" và "xây dựng nên một Thất Hương Hào thứ hai", cùng với một kế hoạch "vực thẳm thâm sâu", có vẻ như cũng đã dẫn đến lý do nữ vương bị cô lập hoàn toàn... Nhưng những chuyện này, anh chưa từng nghe Đầu Sơn Dương nhắc tới!

Đầu Sơn Dương thường nhắc mãi với anh một số "sự tích vĩ đại của Thất Hương Hào", chẳng hạn như ở trên tuyến đường nào đó đã nuốt chửng bao nhiêu con tàu, ở thành bang nào đó đã gây ra náo động bao lớn. Mặc dù tám trong mười câu của gã đều không đáng tin lắm, nhưng nếu có một vị cai trị thành bang từng “cấu kết” với Thất Hương Hào, thì gã chắc đã nói ra từ lâu rồi - Không có việc gì thì gã cũng đã phải bịa ra 3.000 chữ, huống chi là chuyện lớn như vậy!

Trừ khi... chuyện này là giả, chỉ là tội danh do quân phản loạn ngụy tạo ra cho nữ vương.

"Thuyền trưởng? Thuyền trưởng, ngài không sao chứ?"

Giọng Alice đột ngột phát ra từ bên cạnh, cắt ngang dòng suy nghĩ mông lung của Duncan.

Duncan thở nhẹ một hơi, cố nén lại dòng suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, anh liếc nhìn Alice, muốn tìm một chút bóng dáng của "Nữ vương Hàn Sương Lei Nora" từ trên người cô nàng này, nhưng ngay sau đó liền lắc đầu: "Không sao, ta vừa mới nhìn thấy một ít 'ghi chép' được lưu giữ trong quan tài."

“Ghi chép?” Alice tò mò mở to hai mắt ra: “Ghi chép gì vậy?

"Cảnh tượng Nữ vương Hàn Sương bị chém đầu cách đây nửa thế kỷ," Duncan nhẹ nhàng nói: "Tôi nhìn thấy nàng ta – quả thật giống hệt cô."

Alice lập tức chạm vào cổ theo bản năng, tiểu thư con rối không biết nên cảm thấy lo lắng hay cảm thấy chuyện này bình thường không có gì lạ. Sau khi đấu tranh một lúc lâu, cuối cùng nàng ta mới nói ra: "Chẳng lẽ tôi thực sự là Nữ vương Hàn Sương hay sao? Sau khi bị chém đầu không chết, ngược lại bị lực lượng siêu phàm ảnh hưởng biến thành dáng vẻ như bây giờ?"

Duncan suy nghĩ hồi lâu, lời ngay nói thật: "Nếu cô không nói chuyện, không hoạt động, chỉ cần yên lặng nằm trong chiếc rương này, ta thật sự sẽ nghĩ như vậy."

Alice phản ứng lại, nhưng không phản ứng kịp.

Tuy nhiên, nàng ta đã nhanh chóng gạt bỏ nghi ngờ này ra sau, quay lại nhìn "chiếc quan tài" của mình một cách nghiêm túc: "Vậy sau khi ngài dùng... 'lửa' đốt nó, nó có thay đổi gì không? Ngài thành công khống chế được nó chưa?"

Lúc này Duncan mới tập trung sự chú ý vào lại chiếc rương gỗ, đồng thời cẩn thận cảm nhận mối liên hệ còn lại giữa bản thân và chiếc rương gỗ này.

Lửa đã lui đi, nhưng dấu vết lửa lưu lại vẫn còn.

Trong nhận thức vô hình, anh có thể “nhìn thấy” rõ ràng dấu ấn mình để lại trong quan tài, cảm nhận được mối liên hệ mong manh giữa mình và nó, điều này có phần giống với mối liên hệ giữa anh và huy hiệu mặt trời biến dị kia, nhưng phức tạp và tinh vi hơn.

Ngoài bí ẩn to lớn từ thông tin được ghi chép trong quan tài mang đến, anh quả thật đã thiết lập thành công mối liên hệ với thứ này. Nhưng không giống như cấu trúc đơn giản của huy hiệu mặt trời, anh không có manh mối nào về cách điều khiển chiếc quan tài này.

Anh thậm chí không cảm giác được thứ này có lựa chọn "kiểm soát".

Anh chỉ có thể chắc chắn một điều: chiếc quan tài giờ đã rất ổn định, rất… “thuần phục”.

Sau khi ngọn lửa lướt qua, nó dường như đã hoàn toàn "thuần hóa", giống như... một phần của Thất Hương Hào.

"Ta không chắc, có lẽ chúng ta cần khảo sát thêm để biết nó đã an toàn hay chưa, sau đó còn phải khảo sát nhiều hơn nữa để xác định xem hiệu ứng 'chém đầu' này rốt cuộc bắt nguồn từ quan tài hay bắt nguồn từ cô," Duncan lắc đầu: "Nhưng theo như ta cảm thấy trước mắt, bây giờ nó rất 'thuận theo', giống như những vật phẩm khác trên Thất Hương Hào..."

Vừa nói, anh vừa quay sang nhìn con rối bên cạnh.

"Mấu chốt bây giờ là cô - cô có cảm thấy điều gì khác thường không?"

Alice tò mò chỉ vào mình: "Tôi? Tôi không có nha, tại sao ngài lại hỏi như vậy?"

"Cô và rương gỗ của cô vốn là một thể, các người cộng lại mới là 'Dị thường 099', bây giờ ta đã dùng ngọn lửa chiếm đoạt quyền hạn của quan tài, con rối như cô có lẽ sẽ bị ảnh hưởng ở một mức độ nào đó," Duncan nhìn Alice rất nghiêm túc, anh biết con rối này phản ứng chậm, cũng dần quen với việc nói rõ với nàng ta: "Hoạt động thân thể một chút, có gì không ổn nói cho ta biết."

Alice lúc này mới phản ứng lại sau khi nhận ra sau đó, vội vàng đứng dậy kiểm tra bản thân, nàng ta chạy quanh phòng hai lần, rồi lại nhảy nhảy tại chỗ, cuối cùng trở lại trước rương gỗ và ngoắc ngoắc đầu ngón tay về phía rương gỗ của mình.

Rương gỗ không nhúc nhích.

“Nó… nó nó không nghe lời nữa rồi!” Alice sửng sốt, cuối cùng phát hiện ra vấn đề lớn: “Trước kia tôi chỉ cần ra lệnh một tiếng nó sẽ bay lên!

Duncan khẽ giật mình trong lòng - khi Alice ngoắc tay vào chiếc rương gỗ, anh hình như đúng là cảm nhận được một số phản ứng từ chiếc quan tài, nhưng mà...

Chiếc quan tài này đang chờ lệnh của anh.

Chân mày của anh nhảy dựng, anh đột nhiên có chút bối rối: "Có thể... bởi vì sau khi tiếp xúc qua ngọn lửa linh thể, cỗ quan tài này đã coi ta là 'chủ nhân' cấp cao hơn."

Alice trợn mắt há mồm nhìn thuyền trưởng trước mặt, ngay sau đó biểu lộ vẻ ủy khuất mắt thường có thể nhìn thấy.

"Nhưng không sao, ta có thể giải trừ những hạn chế của mình đối với nó," Duncan nhất thời càng thêm bối rối khi nhìn thấy vẻ ủy khuất và mong đợi của con rối, vội vàng xua tay: "Nó vẫn sẽ nghe theo lệnh của cô."

Alice sững sờ một lúc, sau đó quay đầu lại và ngoắc ngón tay với rương gỗ của mình - Lần này, nàng ta cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc rương gỗ lần nữa hưởng ứng mệnh lệnh của mình như thường lệ.

Tiểu thư con rối lập tức tươi cười rạng rỡ, sau khi để rương gỗ rơi xuống đất thì lập tức nhào tới ôm lấy nắp của nó: "Tốt quá rồi! Ta còn tưởng sau này ngươi sẽ không còn nghe lời nữa!"

Duncan nhìn tiểu thư con rối cảm xúc nhanh chóng hoàn thành chuyển đổi với vẻ tinh tế trên khuôn mặt, kiềm nén hồi lâu mới buông ra một câu: “Có lúc... ta thật ngưỡng mộ thái độ khoáng đạt đối với đời của cô.”

Alice ngẩn ra khi nghe được những lời của thuyền trưởng, rồi lại phản ứng một lúc lâu, nhưng lại không phản ứng kịp...

"Bỏ đi, cô vui vẻ là được rồi," Duncan thở dài: "Cô chắc là trên người mình không có chỗ nào là không ổn?"

"Không," Alice cúi đầu nhìn xuống bản thân: "Không chỗ nào khó chịu dù chỉ một chút, hơn nữa... ngược lại cảm giác giống như còn tốt hơn so với trước đây?"

"Tốt hơn so với trước đây?"

"Không diễn tả được, chỉ cảm thấy... thân thể rất nhẹ nhõm? Còn có cảm giác an tâm?" Alice suy nghĩ một chút, cố gắng tìm từ ngữ để miêu tả cảm xúc của mình: "Có chút giống cảm giác yên tâm khi nằm trong rương trước đây, nhưng bây giờ tôi đang đứng bên ngoài rương, cũng cảm thấy yên tâm giống vậy..."

Con rối vừa nghĩ vừa nói, cuối cùng không đợi Duncan giúp nàng ta phân tích, chính nàng ta đã xua tay khá thoáng: "Không vấn đề gì, dù sao cũng không phải là chuyện xấu!"

Bình Luận (0)
Comment