Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 102 - Chương: 102

Chương: 102

Alice vô cùng thản nhiên chấp nhận sự thật rằng chiếc rương của mình đã bị sửa đổi thành bộ phận của Thất Hương Hào, sau đó nhanh chóng quên đi chuyện về Nữ vương Hàn Sương Lei Nora - mức độ khoáng đạt khiến Duncan không theo kịp.

Mà theo chính lời của tiểu thư con rối, sở dĩ nàng ta bình thản như vậy là vì tất cả những điều này đối với nàng ta đều là "ngoài thân".

"Dù sao thì tôi cũng đang cư ngụ trên con tàu này, sau này cũng không định rời đi. Chiếc rương trở thành một phần của Thất Hương Hào cũng không có gì to tát. Chuyện về Nữ vương Hàn Sương thì càng đơn giản hơn - tôi thậm chí còn không quen biết cô ấy," Alice lại ngồi lên nắp rương gỗ của mình, trên mặt mang theo nụ cười vui mừng: "Tôi không biết mình có phải là cô ấy không, hay cô ấy từng là người như thế nào, dù sao đây đã là chuyện nửa thế kỷ trước... Lịch sử thì quy cho lịch sử thôi."

“Cô nhẹ lòng là được rồi.” Duncan chỉ lặng lẽ nhìn vào đôi mắt màu tím nhạt của Alice, một lúc lâu sau, anh nhẹ nhàng gật đầu.

Đến sau cùng, anh vẫn không đề cập đến "chi tiết" trong tiếng vọng đó cho đối phương, không đề cập đến lời nói mà Nữ vương Hàn Sương Lei Nora đột nhiên nói với mình trước khi bị xử quyết.

Suy cho cùng, cho dù có nhắc tới, con rối này chắc chắn cũng không biết gì... Nàng ta bây giờ vô tư vô lo như vậy, ngược lại cũng rất tốt.

"Cứ như vậy đi, bây giờ chúng ta đã hiểu sơ bộ và kiểm soát được 'quan tài' của cô, nhưng đối với hiệu ứng chém đầu của 'Dị thường 099' có phải cũng nằm trong tầm kiểm soát hay không, sau này có cơ hội sẽ còn làm một số khảo sát," Duncan khẽ thở dài một hơi: "Ta đi trước đây."

"Vâng, Thuyền trưởng, ngài đi thong thả ~~"

Rời khỏi phòng Alice, Duncan quay trở lại boong tàu, anh bước chậm rãi đến phòng thuyền trưởng với đầy một bụng tâm sự, vừa đi vừa phân loại các vấn đề gặp phải trước mắt.

Anh vốn dĩ muốn điều tra rõ lực lượng "chém đầu" của Dị thường 099 có thể kiểm soát được hay không, nhưng đến sau cùng cũng không thể giải quyết được vấn đề này, mà lại vô tình chạm vào một chuyện xưa cũ vào nửa thế kỷ trước... Nữ vương Hàn Sương bị quân phản loạn hành quyết, cáo buộc cấu kết với Thất Hương Hào, cùng với một kế hoạch "vực thẳm thâm sâu" thần bí nào đó. Tất cả những điều này xoáy vào tâm trí anh, thật lâu nay không tản đi.

Mà ngoài những điều này ra, còn có một chuyện khác cũng khiến anh rất để tâm.

Duncan thò tay lấy một thứ gì đó ra từ trong ngực.

Đó là một chiếc kẹp tóc nho nhỏ, hình dáng giống như một chiếc lông vũ màu trắng bạc được bao quanh bởi những con sóng.

Dù sao chăng nữa, đây cũng không giống thứ mà một thủy thủ phái nam thô kệch sở hữu.

Khi nhìn vào nó, bản thân sẽ cảm thấy một nỗi nhớ xa xăm và mơ hồ. Chiếc kẹp tóc này... dường như có một ý nghĩa đặc biệt đối với "Thuyền trưởng Duncan" thật một thời.

Đầu óc Duncan đầy những câu hỏi, nhưng anh biết rằng vấn đề này không thể hỏi trực tiếp Đầu Sơn Dương.

Anh cất chiếc kẹp tóc đi và quay trở lại phòng thuyền trưởng cùng với tâm sự trùng trùng. Đầu Sơn Dương vẫn ở đây tận tụy điều khiển con tàu. Mà điều khiến Duncan bất ngờ là, Aye vốn ở trong phòng ngủ đợi lệnh cư nhiên lại ở cùng với gã.

Con chim đó đang đứng nghênh ngang kiêu ngạo trên sừng Đầu Sơn Dương, hết sức ngạo nghễ dụi mỏ vào trán Đầu Sơn Dương.

Duncan mở cửa bước vào phòng thì nhìn thấy cảnh này, nhất thời tò mò hỏi: "Từ khi khi nào mà mối quan hệ của hai ngươi trở nên tốt đẹp như vậy?"

Con chim bồ câu vỗ vỗ cánh, cao ngạo lạnh lùng không lên tiếng, trong khi Đầu Sơn Dương thì quay đầu lại kêu lên cót két, đôi mắt làm từ đá vỏ chai nhìn thẳng vào Duncan: "Thuyền trưởng vĩ đại à... lần sau lúc ngài mang theo Aye du hành Linh giới có thể tiện thể làm ít khoai tây chiên mang về được không?"

Duncan sửng sốt trong giây lát: "... Tại sao ngươi cũng bắt đầu theo khuôn 'khoai tây chiên' này rồi?"

Giọng của Đầu Sơn Dương gần như run lên: "Van xin ngài, làm ít khoai tây chiên đi... Coi như là để con chim bồ câu của ngài im miệng..."

Duncan sững sờ nhìn tổ hợp chim và dê không nói ra lời, một lúc sau mới mơ hồ đoán được chuyện gì đã xảy ra, nhất thời cảm thấy vui lên: "Cuối cùng ngươi cũng gặp được thiên địch rồi à?"

"Tôi đã đổi bảy mươi sáu cái đề tài! Bảy mươi sáu cái! Sử dụng hết những gì học được cả đời, trong suốt lịch sử hàng nghìn năm từ nam chí bắc, từ thi từ ca phú đến chiên xào nấu nướng, từ cúng tế chúng thần đến nuôi dưỡng heo nái! Nhưng tất cả phản hồi nhận được toàn là 'làm chút khoai tây chiên!" Giọng của Đầu Sơn Dương nghe vào đều có chút sụp đổ: "Ngày thường rốt cuộc ngài làm sao giao tiếp được với con chim bồ câu này?"

"Đơn giản, ít nói chuyện với nó là được, ngươi không nói chuyện với nó, nó sẽ nhanh chóng tự nó im lặng lại," Duncan giang hai tay: "Ta đoán là ngươi không làm được."

Đầu Sơn Dương suy nghĩ một hồi, thở dài: "... Vậy về sau ngài vẫn nên làm ít khoai tây chiên đi."

Duncan chẳng ừ hử gì cả, chỉ vẫy vẫy tay với Aye. Con chim bồ câu lập tức vỗ cánh bay tới đậu ngay trên vai anh. Sau đó anh mới ngồi xuống ghế của mình, đồng thời quay sang Đầu Sơn Dương và dường như tùy ý nói ra: "Người thống trị thành bang Hàng Sương nửa thế kỷ trước, Nữ vương Hàn Sương Lei Nora — Ngươi có biết gì không?"

"Nữ vương Hàn Sương? Người đã bị quân phản loạn xử quyết nửa thế kỷ trước đó sao?" Đầu Sơn Dương sửng sốt một chút: "Quả thật có nghe nói qua chuyện này, kể ra mấy thập kỷ trước chúng ta hình như còn đánh một trận với bọn họ ở vùng gần đó... Có điều trừ điều này ra cũng không có qua lại nhiều. Sao đột nhiên ngài lại nhắc đến điều này?"

Duncan bình tĩnh nhìn chăm chú vào mắt Đầu Sơn Dương, anh biết, vị "đại phó" này không nói dối.

Đầu Sơn Dương thực sự không biết chuyện về vị Nữ vương Hàn Sương đó, Thất Hương Hào cũng không có bất kỳ mối liên hệ nào với thành bang Hàn Sương kia.

Không chỉ không có liên lạc, Thất Hương Hào năm đó thậm chí còn nảy sinh mâu thuẫn với bộ đội thủ vệ của thành bang đó - giống như phát sinh xung đột với các thành bang khác và tàu bè trên các tuyến đường khác.

Nếu trong trí nhớ của Đầu Sơn Dương, Thất Hương Hào chưa bao giờ là đồng minh của thành bang Hàn Sương, điều đó có nghĩa là tội danh mà quân phản loạn áp đặt lên Nữ vương Hàn Sương nửa thế kỷ trước hoàn toàn là hư cấu.

Tất nhiên, bây giờ đưa ra kết luận này có thể còn quá sớm, dù sao cũng đã là chuyện xưa cũ của nửa thế kỷ trước, trong lịch sử bị chôn vùi có thể còn có rất nhiều chi tiết khúc chiết, bên cạnh anh chỉ có lời nói từ một phía của Đầu Sơn Dương, vị đại phó này có lẽ chỉ là lời ngay nói thật, nhưng những gì gã biết cũng chưa chắc là toàn bộ chân tướng – Chỉ là những điều này đều không quan trọng.

Duncan hiện giờ cũng không có ý định lật lại vụ án của Nữ vương Hàn Sương nửa thế kỷ trước, anh chỉ muốn biết những chuyện liên quan đến Thất Hương Hào và Alice.

"Ngươi có biết không? Dung mạo của Alice giống hệt như Nữ vương Hàn Sương nửa thế kỷ trước – Thứ được gọi là Dị thường 099 rất có thể được sinh ra sau khi Nữ vương Hàn Sương bị xử quyết bị nguyền rủa bởi biển cả vô biên," Anh dùng ngón tay trêu chọc con chim bồ câu trên vai, một bên thuận miệng nói: "Mà 'tội trạng' chủ yếu nhất Nữ vương Hàn Sương bị quân phản loạn xử quyết chính là cấu kết với Thất Hương Hào."

Đầu Sơn Dương lập tức ngẩn ra.

Duncan hiếm khi nhìn thấy gã này sẽ sửng sốt.

"Cấu kết với Thất Hương Hào?! Đám người nhân loại ngu xuẩn trong thành bang đó cả việc phản bội quân chủ của mình đều phải bịa ra một lý do nực cười như vậy sao?" Qua mấy giây sau, Đầu Sơn Dương cuối cùng mới lớn tiếng cười chế giễu, gã hiển nhiên cảm thấy chuyện này cực kỳ buồn cười: "Ngài đừng trách tôi cười nhạo quá lớn tiếng, thật sự là đám người nhân loại đó quá ngu xuẩn và nhu nhược, sợ là cả đi ra ngoài ngã nhào đầu cũng đổ lỗi cho lời nguyền của Thất Hương Hào! 'Tội trạng' này bịa ra quả thực quá ngoại hạng!"

Nói đến đây gã dừng lại một chút, mới nói tiếp: "Nhưng ngài nói tiểu thư Alice trông rất giống với Nữ vương Hàn Sương đó? Điều này thật đúng là... không thể tưởng tượng nổi, nếu tiểu thư Alice thực sự chuyển hóa từ vị Nữ vương Hàn Sương đó... thì chuyện này coi như đủ trớ trêu thay."

“Đúng vậy, nếu họ thực sự có mối liên hệ như vậy đúng là mỉa mai thật,” Duncan ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi trong tư thế thoải mái: “Nữ vương Hàn Sương lúc còn sống chưa bao giờ liên lạc với Thất Hương Hào, nhưng lại bị phản quân buộc tội cấu kết với Thất Hương Hào, hôm nay của nửa thế kỷ sau, Alice đã thực sự trở thành thuyền viên của Thất Hương Hào — Đám phản quân áp đặt tội danh năm đó ngược lại đã thực sự vượt thời không."

"Thảo nào vừa về ngài đã vội đi tìm tiểu thư Alice, hóa ra là đã tìm được thông tin then chốt liên quan đến Dị thường 099," Đầu Sơn Dương ngay lập tức bắt đầu nịnh nọt: "Thật không hổ là Thuyền trưởng Duncan vĩ đại, mỗi chuyến đi của ngài đều tất có thu hoạch! Điều này khiến tôi nhớ tới một câu nói mà dân đi biển từng nói, cũng có thể là..."

Duncan lập tức trừng mắt liếc nhìn Đầu Sơn Dương, tiện tay lấy con chim bồ câu trên vai xuống đặt trước mặt Đầu Sơn Dương: "Hai ngươi nói chuyện đi."

Đầu Sơn Dương: "...!?"

Thành bang Phổ Lan Đức, bên trong giáo đường trung tâm, Fanna đưa một tài liệu vừa ký xong cho tùy tùng của mình: "Gửi tài liệu này cho Giáo đường phương Tây - Đây là lệnh lục soát cuối cùng."

Người chiến sĩ thủ vệ trẻ tuổi đón lấy tài liệu: "Rõ, Thẩm phán quan."

Fanna khẽ thở dài, cử động cổ hơi cứng đờ vì xử lý công việc giấy tờ, cảm thấy làm việc với bút viết còn làm mình mệt hơn vung cự kiếm chiến đấu với dị đoan.

Trên thành bàn, ngọn đèn dầu đang cháy lặng lẽ và lư hương đồng bốc khói xanh lượn lờ, hai thứ này là biện pháp bảo vệ cần thiết khi xử lý văn thư vào ban đêm - Ngay cả trong giáo đường thần thánh, sự phòng vệ nên có vẫn cần phải có.

"Hi vọng đêm nay sẽ không có thêm nhiều chuyện phiền phức."

Thẩm phán quan tiểu thư trẻ tuổi vừa vươn người vừa không nhịn được làu bàu.

Như để đáp lại lời càu nhàu của nàng ta, ngay khi Fanna vừa dứt lời, một tiếng chuông có phần vội vã và sắc bén đột nhiên phát ra từ hướng lầu chính của giáo đường!

Người chiến sĩ thủ vệ vừa cầm lấy tài liệu chưa kịp ra khỏi phòng nghe thấy tiếng chuông này nhất thời dừng lại, y nghi ngờ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn về phía cấp trên vừa mới vươn người giữa chừng của mình: "Tiếng chuông báo tin ban đêm vang lên... đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Đó là tiếng chuông triệu tập người lắng nghe," Fanna nhanh chóng phân biệt ra được thông điệp được truyền đi bởi tiếng chuông, nét mặt lập tức trở nên nghiêm túc: "Bảy hồi chuông ngắn liên tiếp, đến từ 'mộ thất của vương giả vô danh'... Lẽ nào đã phát hiện ra dị thường hay dị tượng mới?"

Bình Luận (0)
Comment