Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 103 - Chương: 103

Chương: 103

Chuông báo tin buổi tối vang lên ba lần, và trước khi hồi thứ ba vang lên, Fanna đã đến Thánh đường.

Lão giáo chủ Valentine đã đợi sẵn ở đây. Vị lão nhân đức cao vọng trọng này trên người khác áo choàng đen thần quan, đang lặng lẽ đứng trước Thánh tượng của Nữ thần Bão tố Gormona, nhắm mắt cầu khấn. Ông ta nghe thấy tiếng có người bước vào Thánh đường, không cần nhìn lại đã biết đó là Fanna.

"Thẩm phán quan Fanna," Valentine trầm giọng nói: "Giáo đường Bão Tố đã phát lệnh triệu tập người lắng nghe."

"Giáo đường Bão Tố trực tiếp phát tới?!" Fanna sửng sốt. Nàng ta bước nhanh đến trước Thánh tượng, đặt mình trong ánh sáng rực rỡ của đèn đuốc: "Chẳng lẽ không phải là đã phát hiện ra dị thường hoặc dị tượng mới sao?"

"Nếu chỉ là phát hiện ra dị thường hoặc dị tượng mới, chuông báo tin sẽ không vang lên liên tiếp ba lần," Valentine lắc đầu: "Là người thủ mộ trong 'lăng mộ' bên đó trực tiếp truyền tin tức tới, nói thân xác của vương giả vô danh có dị động. Tuy vẫn chưa rõ hắn muốn truyền tải thông tin gì, nhưng dường như… danh sách hiện có đang phát sinh thay đổi.”

Vừa nói, vị lão giáo chủ vừa quay đầu lại và lặng lẽ nhìn vào mắt Fanna.

"Lần này chúng ta cần cử một người lắng nghe tiến vào bên trong lăng mộ để trực tiếp nghe lấy thông tin từ thân xác của vương giả vô danh. Hiện tại, Giáo hội Biển Sâu đang luân phiên túc trực bên lăng mộ, người lắng nghe sẽ được lựa chọn từ những người dõi theo Nữ thần Bão Tố - Người được chọn cụ thể vẫn chưa được xác định, tôi và cô đều đang trong danh sách chờ."

Fana định thần lại và hỏi một cách tỉnh táo: "Khi nào thì chúng ta xuất phát?"

"Bây giờ," Valentine gật đầu, ra hiệu cho Fanna đi theo, ông ta đi ra phía sau Thần tượng nữ thần, một cánh cửa mô tả rất nhiều ký hiệu thần thánh đã được mở rộng, để lộ ra hành lang dài và sâu phía sau: "Thông đạo linh năng đã được chuẩn bị xong."

Fanna khom mình hành lễ trước Thánh tượng của Gormona, sau đó quay lại đi theo bước chân của lão giáo chủ.

Họ đi qua cánh cửa đó, rồi lại băng qua lối đi dài, dưới hào quang ánh đèn chập chờn, hai tín đồ trung thành đi đến chỗ sâu nhất của tòa giáo thường cổ kính này - một gian mật thất đặc biệt nằm ở cuối lối đi.

Đây là một gian phòng không lớn; khác với cấu trúc xi măng và gạch của chủ thể giáo đường, gian mật thất nho nhỏ này vậy mà lại được làm toàn bộ bằng đá; vách tường và nóc nhà màu xám tro do những khối đá không theo quy tắc đắp kín kẽ tạo dựng nên căn căn phòng; mặt đất giữa phòng là một hố lửa trũng xuống; ngọn lửa cháy hừng hực trong hố đá vang lên tanh tách - nhưng ở phần đáy ngọn lửa lại không nhìn thấy bất cứ nhiên liệu gì, như thể ngọn lửa này ngưng tụ từ không khí một cách vô căn cứ.

Ngoại trừ ngọn lửa ở trung tâm căn phòng ra, toàn bộ gian mật thất không có bất kỳ đồ đạc gì, chỉ có tiếng nước chảy yếu ớt từ hư không liên tục vang lên hư ảo từ mọi hướng mà không biết bắt nguồn từ đâu, mỗi một bức tường xung quanh đều ẩm ướt, thậm chí cả sàn của gian phòng đều hệt như có những dòng nước nhỏ chảy qua vào mọi lúc – điều này tạo cho người ta cảm giác y như gian phòng bằng đá xây nên này không phải là một căn phòng nào đó trong giáo đường, mà là... một hang động ngập nước nằm dưới đáy biển.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Fanna đến gian mật thất này - với tư cách là "thẩm phán quan" có địa vị ngang hàng với giáo chủ trong thành bang, nàng ta cũng có quyền sử dụng "thông đạo linh năng" ở đây, gian phòng có vẻ tầm thường này chính là cấu trúc "cửa ngõ" của thông đạo linh năng.

Trong giáo đường trung tâm của mỗi thành bang đều có công trình tương tự, mỗi một giáo hội cũng đều sẽ có kỹ thuật tương tự - Các thần quan của Nữ thần Bão Tố sẽ sử dụng "hang động ngập nước" như vậy, các thần quan của Thần chết thì sẽ xây dựng đường tắt để mắc nối lẫn nhau trong những "ngôi mộ thiếu sinh khí". Những cơ sở có vẻ u ám và ngột ngạt này thực sự có tác dụng thần kỳ: Chúng có thể tước bỏ tinh thần của người sử dụng, đồng thời đưa vào một không gian linh năng to lớn và liên thông nhau, bất kể khoảng cách giữa những thành bang này cách nhau bao xa, bất kể sóng gió trên biển cả vô biên cuộn trào mãnh liệt như thế nào.

Đây là một kỳ tích đạt được nhờ sự ban phúc của chúng thần, nó cho phép các chi nhánh của giáo hội có thể tiến hành truyền tin kịp thời ở khoảng cách khá xa trên biển cả vô biên. Mà ở thời điểm cổ xưa hơn, trong những niên đại khi những con tàu viễn dương còn không đáng tin cậy như bây giờ, đây thậm chí còn là đường tắt duy nhất để nhiều thành bang duy trì liên lạc và xác nhận sự sống còn của nhau.

Cánh cửa mật thất từ từ đóng lại, cánh cửa kim loại nặng trịch và đen kịt đó phát ra tiếng vang nặng nề, phù văn phức tạp giăng dày đặc trên hai cánh cửa lập tức bơi đi, quấn lấy nhau và khớp vào nhau như vật sống, hoàn toàn phong kín toàn bộ căn phòng.

Fanna và Valentine cùng nhau đứng bên hố lửa ở trung tâm gian mật thất, họ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa thánh khiết đang nhún nhảy, thầm tụng niệm Thánh danh của Nữ thần Bão tố Gormona.

Tiếng nước chảy hư ảo liên tiếp không ngừng truyền tới từ bốn phía, đồng thời ngày càng vang dội theo tiếng tụng niệm Thánh danh, dần dần, tiếng nước chảy đó hội tụ thành sóng cả, thậm chí trở nên ầm vang. Mà trong hơi thở ẩm ướt ngày càng nặng nề tràn ngập cả gian phòng, Fanna nhìn thấy giọt nước chảy li ti trên mặt đất bỗng nhiên hóa thành sóng cả sôi trào, đồng thời bắt đầu dâng cao vô cùng nhanh chóng và mãnh liệt.

Nàng ta nhìn chằm chằm vào ngọn lửa ở trung tâm căn phòng, như mọi khi, ngọn lửa đang bùng cháy hừng hực theo từng đợt sóng dâng cao.

Fanna nhắm hai mắt lại, bình tĩnh và thản nhiên để mặc cho nước biển hư ảo đắm mình hoàn toàn.

Xúc cảm lạnh giá nhanh chóng tan biến, nàng ta mở mắt ra lần nữa, những gì nhìn thấy không còn là mật thất nham thạch giống như hang động ngập nước, mà là một không gian hỗn độn hết sức thoáng đãng - Đây dường như là một quảng trường, một quảng trường gần như vô biên vô tận, phong cách cổ xưa mà lại hùng vĩ; rồi lại có rất nhiều cột trụ chống đỡ tráng lệ ở cuối tầm mắt, chóp đỉnh của những cột trụ đó đều phơi ra dáng dấp rời rạc, chóp đỉnh của nó dường như gãy lìa và tan biến trên bầu trời xa xôi; dòng ánh sáng mờ ảo bao phủ phía trên quảng trường, ở chỗ sâu của dòng ánh sáng dường như cất giấu thứ gì đó, nhưng tuyệt đối không phải thứ mắt phàm nhân có thể xuyên thấu.

Fanna định thần lại, nàng ta nhìn thấy trên quảng trường đã có rất nhiều bóng dáng đang đứng sừng sững - tất cả đều là những hư ảnh bóng đen chỉ có đường nét, mặc dù không thấy rõ mặt mũi, nhưng thông qua khí tức quen thuộc truyền tới từ trên người mỗi bóng dáng, nàng ta có thể xác nhận đây đều là những Thánh đồ thành kính của Nữ thần Bão Tố - là các Thánh đồ đến từ các thành bang và các giáo đường di động, thậm chí đến từ Giáo đường Bão Tố.

Chỉ có "Thánh đồ" mới có thể trở thành "người lắng nghe" được chọn – bởi vì có một số "âm thanh", chỉ những Thánh đồ mạnh mẽ mới có thể hoàn thành lắng nghe trên cơ sở luôn tỉnh táo.

"Xem ra chúng ta là nhóm tới trễ nhất," Một bóng đen bay đến gần, bởi vì ngày thường đã rất quen thuộc, Fanna đã nhận ra ông là giáo chủ Valentine trước khi bóng dáng đó mở miệng, giọng điệu của ông lão có vẻ hơi ngượng ngùng: "Cuộc họp lần trước tôi cũng là nhóm đến trễ nhất..."

"Lẽ nào Thánh đồ của các thành bang khác sống trong mật thất sao..." Fanna lẩm bẩm: "Mỗi khi có tin tức triệu tập, chưa đầy mười phút bọn họ đã có thể tập hợp đông đủ một nửa số người..."

"Kể từ khi Thánh đồ Folsom viết tên 'đầu tiên' lên sổ ghi danh tại hội trường hai mươi năm trước, bọn họ đã bắt đầu, tranh nhau đến sớm," Valentine lắc đầu: "Thành thật mà nói, không thể hiểu nổi... nữ thần cũng đâu vì điều này sẽ đặc biệt chú ý đến."

Fanna không tỏ rõ ý kiến, mà ngay lúc này, một tiếng ầm vang đột ngột vang lên từ phía cuối đám đông, làm gián đoạn suy nghĩ của nàng ta, cũng làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa tất cả các bóng dáng của các Thánh đồ.

Fanna và Valentine không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên, bất thình thình nhìn thấy mặt đất ở trung tâm quảng trường đang phồng lên — những viên đá cổ xưa vụn vặn đó cư nhiên lại dập dờn như sóng nước; giữa các lớp gợn sóng lăn tăn nối liền, một vật khổng lồ đang trồi lên nhanh chóng, đầu tiên là đỉnh nhợt nhạt, tiếp đến là vách đá và cột trụ cổ kính nghiêng nghiêng.

Gần như trong chốc lát, thứ đó hoàn toàn rơi vào tầm mắt của Fanna - một tòa kiến trúc khổng lồ được tạo dựng nên từ những hòn đã tảng nhạt màu.

Đó là một tòa "cung điện" với dáng vẻ già nua thâm trầm, một tòa kiến trúc cổ xưa được kiến tạo nên trong lịch sử đã mất từ lâu, với một kim tự tháp làm chủ thể, nó được bao quanh bởi mấy tòa tháp bút và tháp lầu, thế gian không một thành bang nào có phong cách như vậy, bầu không khí âm u và bí bách của nó cũng hoàn toàn không giống như một tòa nhà cho người sống.

Nói nó là một tòa cung điện, chi bằng nói đó là một lăng mộ vĩ mô.

Trên thực tế, đó thực sự là một lăng mộ - một lăng mộ thuộc về một tồn tại cường đại cổ đại nào đó.

Giống như tất cả những người khác, ánh mắt của Fanna cũng không tự chủ được rơi vào phần dưới của tòa kiến trúc kim tự tháp khổng lồ đó. Dưới ánh nhìn chăm chú của vô số ánh mắt, cánh cửa lăng mộ kia cuối cùng cũng từ từ mở ra.

Cổng bằng đá nhạt nặng trịch lùi về hai phía, một bóng dáng cực kỳ cao lớn chậm rãi bước ra từ trong lăng mộ.

Đó là người người thủ mộ của Vương giả vô danh đó.

Theo quan điểm của Fanna, rất khó nói "gã" vẫn là một con người sống.

Thân thể của gã được bao bọc trong nhiều lớp vải liệm, một nửa thân thể và tấm vải liệm phơi ra trạng thái gần như cháy đen, nửa thân thể còn lại thì quấn quanh xiềng xích nặng nề tràn đầy phù văn, một vài trong số những sợi xích âm u lạnh lẽo đó thậm chí còn kéo dài trực tiếp từ trong máu thịt của gã, cuối đầu mút là huyết quản và dây thần kinh giật nảy quấn lấy nhau - Người thủ mộ cổ đại này giống như một sinh vật đáng sợ hợp thành từ thân thể bằng xương bằng thịt, sự ràng buộc của sắt thép và lời nguyền chết chóc, từ trong lăng mộ của vương giả vô danh bước ra từng bước nặng nề về phía những bóng đen đang tụ tập tại quảng trường.

Mặc dù đây đã không phải là lần đầu tiên nhìn thấy "người thủ mộ", nhưng Fanna lúc này vẫn vô thức rùng mình hoảng sợ, cảm thấy bắp thịt có chút căng cứng.

Sau đó, nàng ta nhìn thấy "người thủ mộ" đang đi thẳng về phía mình.

Người được chọn đã được chọn ra.

Người thủ mộ đi ngang qua mỗi một người trong quảng trường không chút lưỡng lự, cho đến khi dừng lại trước mặt Fanna, trên cái đầu được bọc vải liệm và quấn xích sắt chỉ lộ ra một con mắt, con mắt này bình tĩnh nhìn chằm chằm Fanna – Mặc dù vóc dáng của người sau đã tương đối cao lớn, nhưng người thủ vệ vẫn cao hơn nàng ta cả một cái đầu.

“Ngươi, có thể tiến vào mộ thất.” Người thủ mộ lên tiếng, giọng nói khàn khàn như phát ra từ một cái xác, sau đó gã lại giơ tay phải hình như bị lửa thiêu đốt lên, trong tay nắm một cây bút lông chim, cùng một cuộn giấy da dê.

“Ghi lại những gì ngươi nghe được.” Người thủ mộ căn dặn ngắn gọn súc tích.

Bình Luận (0)
Comment