Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 104 - Chương: 104

Chương: 104

Nhìn vào bút lông chim và giấy da dê mà người thủ mộ đưa cho mình, Fanna nhẹ nhàng thở ra một hơi, làm tâm tình của bản thân nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Tôi có thể vào trong bao lâu?” Nàng ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào người thủ mộ vô danh đó.

Người thủ mộ khẽ cúi đầu, tồn tại kiêm sinh tử này tựa như đang nghiêm túc đánh giá thực lực của linh hồn trước mặt, lạnh lùng trả lời: "Trong chốc lát, hoặc là vĩnh viễn."

Câu trả lời này có nghĩa là thông điệp được truyền đi từ ngôi mộ là ngắn gọn và đơn lẻ, nhưng có thể sẽ chỉ ra một "ngọn nguồn" vô cùng nguy hiểm, nơi người lắng nghe có thể chết.

Fanna khẽ gật đầu, thu lại tầm mắt từ trên người người thủ mộ.

Nàng ta cất bước đi về phía lăng mộ to lớn cách đó không xa; người thủ mộ cũng đi theo phía sau nàng ta, xiềng xích sắt đen sì u ám kéo lê trên mặt đất, phát ra tiếng ồn ào the thé chói tai; còn những bóng đen đang tụ tập ở quảng trường kia thì chỉ lẳng lặng đứng đó, đưa mắt nhìn theo Thánh đồ được chọn đi vào lăng tẩm.

Đến trước cổng lăng tẩm, Fanna dừng lại, nàng ta ngẩng đầu nhìn lên cánh cổng đá nhạt cao chót vót, khí tức cổ kính và hoang vắng do người sau truyền lại khiến trái tim nàng ta hơi động.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy lăng mộ này trong hội nghị linh năng, nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng ta được chọn tiến vào trong lăng mộ với thân phận là "người lắng nghe".

Dị tượng 004, "Lăng mộ của vương giả vô danh" - Lăng tẩm cổ đại nằm trong khe hở thời gian và không gian kỳ dị này cũng không phải là dị tượng nằm dưới tầm kiểm soát Giáo hội Biển Sâu, mà là vật thượng cổ được các giáo hội chính thống luân phiên túc trực và cùng hưởng dụng. Từ vẻ bề ngoài, nó là một lăng tẩm mang đậm phong cách của Vương quốc Crete cổ đại, mà những bằng chứng hiện có cũng cho thấy rằng lăng mộ này thực sự là di sản của vương quốc cổ đại đó để lại - Song không bất kỳ người nào biết chính xác ai là người đã xây dựng nó, cũng không người nào biết tại sao ngôi mộ cổ này lại hóa thành "dị tượng".

Mọi người chỉ biết rằng thỉnh thoảng chủ nhân của lăng mộ này sẽ truyền đạt một số tin tức ra thế giới bên ngoài, ô nhiễm chứa trong những tin tức này đủ để lấy mạng người phàm trong hầu hết các trường hợp, nhưng mặt khác, những tin tức này lại đủ tin cậy và chính xác, thậm chí có thể trực tiếp tiết lộ "tình báo chân thực" của một số dị thường và dị tượng mạnh mẽ.

Mỗi khi chủ nhân của lăng mộ truyền đạt tin tức ra bên ngoài, đều sẽ có một "người thủ mộ" bước ra khỏi lăng mộ và chọn người lắng nghe tiến vào lăng mộ - Bản thân người thủ mộ chỉ là một phần của Dị tượng 004, gã không tên không họ, trung thành với chức trách và cẩn tuân bí mật, gã sẽ ưu tiên lựa chọn những linh hồn ở gần quảng trường hội nghị, mà nếu xung quanh quảng trường không có linh hồn, gã sẽ ngẫu nhiên đưa người được chọn từ khắp nơi trên toàn thế giới đi vào.

Ở thời đại mà người ta còn chưa tổng kết ra quy luật Dị tượng 004, "chọn lọc ngẫu nhiên" như vậy từng cướp đi tính mạng của hàng trăm người – Mãi cho đến khi có sự một xuất hiện của một vị Thánh đồ được sinh ra cách đây hàng nghìn năm, mới có lần đầu tiên phá vỡ vòng tuần hoàn kinh khủng này.

Vị thánh đồ đó sống sót trở lại nhân thế từ lăng mộ của vương giả vô danh, đồng thời công bố với thế nhân món quà đầu tiên đến từ “vương giả vô danh”: Danh sách ban đầu về những dị thường và dị tượng.

Người đời đều biết rằng phương pháp phân loại và danh sách dị thường và dị tượng là một món quà mà Vương quốc Crete cổ đại để lại, nhưng ít người biết rằng món quà này thực sự được lưu truyền vào nhân thế theo cách này - Vương quốc cổ đại để lại Dị tượng 004, Dị tượng 004 đã thành công công bố danh mục ban đầu sau trăm ngàn lần lựa chọn thất bại.

Mà sau lần đó, các giáo hội lớn mới dần dần nắm vững phương pháp chủ động tiếp cận lăng mộ và cử các Thánh đồ trở thành “người lắng nghe” thông qua hội nghị linh năng, để dị tượng cổ xưa này dần dần được mọi người sử dụng một cách tương đối an toàn.

“Tiến vào lăng mộ và chuẩn bị lắng nghe.” Giọng nói trầm thấp và khàn khàn của người thủ mộ truyền tới từ phía sau, Fanna cất bước đi về phía trước.

Tiếng cửa đá từ từ đóng lại vang lên từ phía sau, khí tức của người thủ mộ cũng đồng thời tan biến trong không khí - người canh giữ cổ xưa đó lần nữa lại trở thành một phần của lăng mộ, bây giờ, gã đang dõi theo nhất cử nhất động của linh hồn của người tiến vào lăng mộ thông qua nhận thức vô hình.

Ngọn lửa nhợt nhạt bùng cháy ở hai bên hành lang dẫn đến mộ thất, Fanna đi dọc theo con đường được ánh lửa chiếu sáng vào sâu bên trong ngôi mộ, ánh mắt nàng ta quét qua các bức tường ở hai bên, trên vách tường đắp nên từ cự thạch, mơ hồ có thể nhìn thấy... "đường vân" dường như dùng móng tay miễn cưỡng cào ra.

"Đi thẳng về phía trước, không được quay đầu nhìn lại."

"Không được hỏi dò thân phận và tên gọi của chủ nhân ngôi mộ."

"Không được chạy, không được la hét, không được cầu khấn với bất kỳ thần linh nào."

"Giữ thái độ khiêm tốn và cung kính, nhưng không được quỳ bái."

"Sau khi tiến vào lăng mộ, không được mở miệng."

Đó là ghi chép được để lại bởi vô số "người lắng nghe" trong quá khứ vô số năm xa xưa – Trong niên đại cổ xưa, tuyệt đại đa phần những người lắng nghe đều đã chết trong mộ đạo này, mà 1% thậm chí 1‰ người trong số đó có lẽ đủ mạnh, có thể để lại những lời “căn dặn” này trước khi chết để cảnh báo người thế hệ sau.

Những lời "căn dặn" quý giá này hiện đã được viết trong điển tịch của các giáo hội lớn để bồi dưỡng thánh đồ, Fanna đã thuộc nằm lòng chúng, một câu một chữ đều không dám quên.

Nhưng lúc này Fanna đột nhiên lại có hơi tò mò – Nàng ta từng nghe nói qua trong mộ đạo này tồn tại những lời căn dặn của các đời trước để lại, nhưng lại không ngờ rằng ở đây chỉ có những lời căn dặn này. Những người cuồng loạn, những người điên cuồng, những người rơi vào trong tuyệt cảnh mất hết hy vọng và khổ sở van nài thậm chí điên cuồng phá hoại đó đâu rồi? Họ chưa từng lưu lại dấu vết trong mộ đạo này sao?

Bản tính con người rất phức tạp, trước khi các giáo hội lớn thành công khống chế Dị tượng 004, những người thủ mộ đã từng đưa hàng trăm hàng ngàn người đến đây, trong số những người đó chắc chắn cũng có kẻ suy sụp tinh thần, có kẻ oán trời trách người, cũng khó tránh khỏi sẽ có kẻ để lại những lời nói điên khùng thậm chí những lời chửi bới nguyền rủa lên vách tường của lối vào mộ... Nhưng dọc đường đi, tất cả những gì Fanna nhìn thấy chỉ có những lời động viên, khuyên nhủ của các đời trước để lại, như thể...

Ở đây chỉ những linh hồn kiên nghị và cao thượng mới được phép lưu lại dấu vết.

Trong lòng Fanna có chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng cũng không gọi người thủ mộ để hỏi ra những nghi ngờ của mình.

Trên lý thuyết, nàng ta có thể bắt chuyện với người thủ mộ ở giai đoạn đi vào lăng mộ, điều này không hề vi phạm "quy tắc" của lăng mộ, bản thân người thủ mộ quả thật cũng có ghi chép đáp lời khách thăm và chủ động giải đáp vấn đề, nhưng đây là lần đầu tiên Fanna bước vào đây với tư cách là một người lắng nghe, nên nàng ta rất thận trọng và không dám làm ra những chuyện dư thừa.

Cứ như vậy trong tình trạng thần kinh căng thẳng, vị thẩm phán quan trẻ tuổi cuối cùng cũng đi đến cuối lối đi của lăng mộ - Trong ánh sáng lung linh nhạt nhòa phía trước, nàng ta đã có thể nhìn thấy "lăng mộ của vương giả vô danh" ở chỗ sâu nhất.

Nàng ta bước qua cánh cửa đá cuối hành lang.

Một ngôi mộ rộng lớn và cổ kính hiện ra trước mắt nàng ta.

Trong căn phòng khổng lồ hình kim tự tháp, những bức tường đá xám nhạt dốc nghiêng về mọi phía có đầy hoa văn không rõ ràng, rồi lại có hai hàng chậu lửa kim loại màu nâu đen phân bố ở hai bên lối vào, trong chậu lửa bùng cháy ngọn lửa nhợt nhạt, khói mù bốc lên mông lung, nhưng ở trung tâm mộ thất lại không nhìn thấy thứ như quan tài - nơi đó chỉ có một chiếc ghế đá, trên ghế là chủ nhân của lăng mộ.

Đó là một thể xác không đầu, nhìn qua dường như là một nam giới thân hình cao lớn - tứ chi của hắn bị xiềng xích trói chặt, cánh tay và ngực được bao phủ bởi lớp lông đen dày như động vật; hai chân của hắn vặn vẹo hình thù quái dị, giống như tứ chi động vật biến dạng, dường như từng bị ngọn lửa cháy mạnh thiêu đốt, xuất hiện nám đen và nát rữa.

Thân thể này lặng lẽ ngồi trên vương tọa như thế, dường như không có bất kỳ phản ứng gì đối với chuyến viếng thăm của Fanna.

Nhưng Fanna nhớ kỹ nội dung mình đã học được, nàng ta lấy giấy da dê và bút lông chim ra ngay khoảnh khắc nhìn thấy “vương giả vô danh” đó, vừa tập trung tinh thần chuẩn bị ứng đối với ô nhiễm tinh thần sắp ập tới, vừa chuẩn bị ghi chép lại những thứ mình nghe được...

Fanna mở mắt ra.

Nàng ta nhìn thấy mình đang nằm úp sấp trên mặt đất của quảng trường hội nghị, xa xa và cao chót vót là những cây cột gãy nối giữa bầu trời hỗn độn và mặt đất vỡ tan, chỗ xa hơn nữa là bóng đen tụ tập thành nhóm.

Có vài bóng đen đang đi về phía mình, một trong số đó nhìn giống như là giáo chủ Valentine.

"Ngươi tỉnh rồi, rời đi thôi."

Giọng nói khàn khàn trầm thấp của người thủ mộ đột nhiên vang lên từ bên cạnh, Fanna kinh ngạc ngẩng đầu lên một cách khó khăn, bất chợt phát hiện mình đang nằm ở cửa Dị tượng 004, qua dư quang nơi khóe mắt, nàng ta nhìn thấy người thủ mộ cao lớn đang xoay người bước vào cánh cổng đá của lăng mộ, ngay sau đó là một trận chấn động ầm ầm - tòa kiến trúc lăng mộ khổng lồ đang nhanh chóng chìm xuống bên cạnh nàng ta và biến mất trong lòng đất tại quảng trường.

Fanna còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, một vài bóng đen đã đến bên cạnh nàng ta, một trong số đó là tiếng của giáo chủ Valentine: "Fanna, cô không sao chứ? Tôi thấy cô ngất xỉu tại cửa ngay sau khi bước ra khỏi lăng mộ..."

"Tôi..." Fanna chậm rãi chống đỡ thân thể, cảm giác như sức lực cả người đều bị rút cạn, nhưng lúc này thể lực lại đang dần chảy trở về, điều này làm cho đầu óc nàng ta cũng dần thanh tỉnh: "Tôi đi vào bao lâu?"

"Trong chốc lát," Một hư ảnh Thánh đồ khác bên cạnh trầm giọng nói: "Ngươi tiến vào cổng chính, sau đó cổng chính đóng lại, sau đó nữa ngươi lại từ bên trong đi ra."

Fanna ngẩn người, sau đó nàng ta lại nghe thấy giáo chủ Valentine nói: "Giấy da dê đâu rồi? Cô nhìn xem mình đã viết được những gì?"

“Ồ, ồ đúng rồi, giấy da dê!” Lúc này Fanna mới hoàn toàn tỉnh táo, hơn nữa lập tức cảm thấy trong tay mình quả thật đang nắm thứ gì đó, nàng ta nhanh chóng đưa tay lên, giây tiếp theo, tầm mắt của nàng ta như đông cứng lại.

Tờ giấy da dê vốn nguyên vẹn trong tay nàng ta không hiểu sao chỉ còn sót lại một chút xíu mảnh giấy rách nát, trên mảnh giấy nhỏ chừng vài cm chỉ có vài con số và chữ viết nguệch ngoạc:

"Dị thường 099 – Con rối."

Bình Luận (0)
Comment