Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 105 - Chương: 105

Chương: 105

Dị thường 099 – Con rối.

Đây chính là nội dung duy nhất trên tờ giấy da dê, thông tin duy nhất mà Fanna mang theo sau khi trở về từ lăng mộ của vương giả vô danh.

Khoảnh khắc nhìn thấy mấy chữ nguệch ngoạc đó, nét mặt của Fanna có hơi đờ đẫn, nàng ta có thể cảm giác được, giáo chủ Valentine cùng với mấy bóng dáng khác bên cạnh mình cũng lâm vào kinh ngạc, mà sau một khoảng lặng ngắn, bóng dáng một Thánh đồ trong đó mới đột nhiên trầm giọng nói: "Một 'dị thường' hiện có đã bị thay đổi vô căn cứ... hơn nữa còn ra ngoài tầm nhìn của thế giới văn minh."

"Nó đã rơi vào tay Thất Hương Hào," Một vị thánh đồ khác gật đầu ngay sau đó: "Có thể thuyền trưởng u linh đó đã làm gì đó..."

“Nhưng rốt cuộc thay đổi kiểu gì sẽ mang lại kết quả như vậy?” Thánh đồ nói trước đó lộ vẻ lo lắng: “Điểm khác nhau giữa linh cữu con rối và con rối không chỉ ở mấy chữ… Hơn nữa sự thay đổi lần này đã trực tiếp chạm đến lăng mộ của vương giả vô danh, thậm chí còn khiến cho người thủ mộ đột ngột triệu tập người lắng nghe vào mộ thất để truyền đạt thông tin này..."

Mấy vị thánh đồ nghiêm giọng thảo luận, mà ánh mắt của họ cuối cùng lại tập trung vào Fanna. Fanna lúc này cũng đã dần hồi phục, nàng ta đứng dậy dưới sự giúp đỡ của giáo chủ Valentine, nhìn mảnh giấy còn sót lại trong tay: "... Tôi hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra trong lăng mộ, tôi chỉ nhớ mình đã đi lại trong mộ đạo."

"Quên mất chuyện đã trải qua trong lăng mộ là điều rất bình thường, đây là tâm trí của cô đang tự bảo vệ mình, vì vậy mới cần giấy da dê và bút lông chim do người thủ mộ cung cấp để ghi lại những thông tin hữu ích," Giáo chủ Valentine chậm rãi nói: "Nhưng trên giấy da dê của cô chỉ còn lại mấy từ này, tình huống này... không đúng lắm."

Fanna kinh ngạc nhìn vào hai tay mình, hồi lâu sau mới hơi ngập ngừng lẩm bẩm: "Giấy da dê đã bị tôi tự tay xé sao..."

"Trên lý thuyết, chỉ có thể là cô," Giáo chủ Valentine nhìn nàng ta: "Trong lăng mộ sẽ không có ai khác, người thủ mộ không bao giờ can thiệp vào việc trao đổi giữa người lắng nghe và chủ nhân của ngôi mộ, mà chủ nhân của ngôi mộ sẽ không có bất kỳ hành động dư thừa nào ngoại trừ việc truyền đạt thông tin."

Fanna đầy nghi hoặc trong lòng, nhưng trước khi nàng ta còn muốn nói tiếp thì một giọng nữ trầm thấp và nghiêm nghị đột nhiên vang lên từ rìa quảng trường, cắt ngang cuộc trao đổi của các Thánh đồ: "Sắp đến thời khắc hội nghị kết thúc rồi."

Các thánh đồ nhao nhao lập tức đứng nghiêm và nhìn về hướng phát ra giọng nói, Fanna cũng nhanh chóng chỉnh đốn lại trạng thái của mình và nhìn về phía bóng dáng phát ra giọng nói ở cuối quảng trường - một người phụ nữ dường như khoác áo bông đang lẳng lặng đứng ở đó, nhìn chăm chú vào từng Thánh đồ đã tụ tập lại.

Bên cạnh bóng dáng nữ đó không có bất kỳ tùy tùng nào đi theo, nàng ta chỉ đứng một mình ở đó thôi cũng đã toát ra đủ uy nghiêm và khí chất rồi. Giống như những “linh hồn” khác, bóng người nàng ta cũng hiện lên đường nét một bóng đen, nhưng bóng đen đó lại rõ nét và rõ ràng hơn bất kỳ ai hết, thậm chí ngưng kết đến mức có thể lờ mờ nhìn ra đường nét của dung mạo, để mọi người có thể thấy rằng nàng ta là một nữ tử duyên dáng và sang trọng.

Fanna hơi cúi đầu trước hình bóng đó với vẻ kính sợ trong lòng.

Đó là lãnh tụ của Giáo hội Biển Sâu, người thay mặt cho Nữ thần Bão tố Gormona trong nhân thế, Giáo hoàng miện hạ trấn giữ Giáo đường Bão Tố. Vị người siêu phàm này thụ hưởng thần ân mạnh mẽ như vậy, đến mức linh hồn của nàng ta đều đã trải qua những thay đổi về chất, thậm chí đều có thể phơi bày ra tướng mạo nguyên vẹn của một “con người” trong hội nghị linh năng này.

Phải biết rằng, ngay cả các "Thánh đồ" có lực lượng áp đảo vượt xa những người siêu phàm bình thường, chẳng qua cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì đường nét nhân loại trong địa điểm hội họp này.

Fanna cảm giác được ánh mắt của Giáo hoàng miện hạ đã đổ dồn về phía mình.

"Ngươi đã làm rất tốt, Thánh đồ Fanna," Giáo hoàng khẽ gật đầu, giọng nói của nàng ta uy nghiêm nhưng lại nhẹ nhàng, xoa dịu tâm trạng có chút chán nản của Fanna: "Người lắng nghe có thể mang ra khỏi lăng mộ được bao nhiêu thông tin luôn là chuyện không thể kiểm soát được, hơn nữa rất nhiều khi, thông tin tình báo mà người lắng nghe mang ra ngoài cũng không chỉ giới hạn trên giấy da dê."

"Ý của người là..." Fanna tò mò ngẩng đầu lên và mạnh dạn hỏi.

"Nội dung lưu lại trên giấy da dê càng ít, chứng tỏ thông điệp nguy hiểm từ chủ nhân của ngôi mộ càng nhiều. Là lời dự báo cảnh tỉnh trong linh tính của ngươi đã thúc đẩy ngươi hủy bỏ những dòng chữ mà mình đã viết ra trong mộ thất, để ngăn chặn những sự thật nguy hiểm đó được công bố cho công chúng... Có được thông tin này là đủ rồi, điều này đủ để Giáo đường Bão Tố sử dụng như một tài liệu tham khảo, để hoạch định tuyến đường hàng hải kế tiếp, đồng thời tiến hành cầu khấn chỉ định đặc biệt với Chủ ta để truy cầu chỉ dẫn."

Fanna nghiêm túc lắng nghe những lời của Giáo hoàng, tâm trí nàng ta dần dần bình tĩnh lại.

Nàng ta biết rằng đây cũng không phải là lời trấn an thuận miệng nói ra - Giáo hoàng miện hạ sẽ không làm loại chuyện vô nghĩa như vậy, nếu miện hạ đã nói như vậy, vậy thì đã nói rõ chuyện này đã nhận được sự cho phép của nữ thần ở một mức độ nhất định.

Nàng ta đã mang đủ thông tin có giá trị từ lăng mộ của vương giả vô danh ra ngoài.

“Giải tán trước đi,” Vị nữ sĩ khoan thai ưu nhã đó nhẹ nhàng nói: “Hội nghị lần này đến đây kết thúc, Giáo đường Bão Tố sẽ cẩn thận đánh giá tín hiệu do Dị tượng 004 gửi đến lần này - Nếu cần, ta sẽ hạ dụ lệnh hoặc tập hợp chư vị Thánh đồ lần nữa."

Fanna nhanh chóng thu hồi tâm can, nàng ta khom mình hành lễ kính chào về hướng Giáo hoàng, sau đó bóng dáng dần dần tan biến trong không gian hỗn độn bao la này, bóng dáng của những Thánh đồ khác cũng theo sát phía sau, từng bóng đen lần lượt biến mất khỏi phía trên quảng trường, chỉ trong chớp mắt, nơi đây lại trở về sự yên lặng lần nữa.

Trên hội trường to lớn như thế, chỉ còn lại những viên đá cũ kỹ và nứt nẻ, những cây cột chống đỡ vòm trời hỗn độn, cùng với hình chiếu linh hồn của Giáo hoàng Bão tố Helena.

Vị giáo hoàng thụ hưởng ân trạch của Gormona không hề rời đi, sau khi hội nghị giải tán, nàng ta vẫn đứng lặng hồi lâu trên quảng trường, nhìn vào khoảng đất trống ở trung tâm quảng trường lặng thinh không nhúc nhích.

Sau một khoảng thời gian không biết bao lâu, Helena đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cách bản thân không xa - không khí ở đó nhộn nhạo như sóng nước, trong chốc lát, một bóng người vừa cao vừa gầy lập tức xuất hiện trong tầm mắt nàng ta.

Bóng dáng cao lớn gầy teo đó hình như đang mặc một chiếc áo choàng. Giống như Helena, dung mạo của ông ta có thể loáng thoáng phân biệt ra được — đó là một nam nhân nghiêm túc và già dặn.

Ngay sau đó, một bóng dáng khác xuất hiện bên cạnh người đàn ông cao gầy già nua này. Đó là một vị lão nhân vóc người lùn tịt mập mạp, tướng mạo loáng thoáng phân biệt được, mang theo nụ cười hiền hòa.

“Banster,” Helena gật đầu với ông lão già nua nghiêm túc cao gầy trước, sau đó lại nhìn ông lão mập lùn có nụ cười hiền hòa sau: “Rune — Sao nào, hai người rất rảnh sao? Giáo phái Tử Vong và Học viện Chân Lý lẽ nào không cần tuần tra biên giới?"

“Biên giới gần đây đã ổn định và có sự giám sát đáng tin cậy.” Người đàn ông già nua cao gầy được gọi là Banster nói ngắn gọn đủ ý.

"Chúng ta đã tạm thời giao nhiệm vụ tuần tra biên giới cho một nhóm người đại diện đáng tin cậy," Ông lão mập lùn tên Rune cũng gật đầu theo đó: "Lần này đến đây chủ yếu là để xem xem tình hình của cô bên này... Xem chừng thế giới văn minh không yên ổn lắm."

"Lần trước, tình huống tương tự xảy ra trong lăng mộ cũng trong thời kỳ túc trực Giáo hội Biển Sâu," Banster nói với biểu cảm không thay đổi: "Hình như là một trăm năm trước?"

"Rõ ràng biết còn hỏi," Helena thản nhiên nói: "Lần trước đương nhiên là một trăm năm trước - lần đó tôi bước vào lăng mộ với tư cách là một người lắng nghe, lúc đó tôi còn chưa phải là người chưởng đà Giáo đường Bão Tố, tôi nhớ điều đó rất rõ."

“Đúng vậy, lần trước là cô đi vào, ta cũng nhớ rất rõ,” Ông lão Rune mập lùn vuốt râu, khá xúc động khi nhớ lại: “Cô cũng bị lăng mộ ‘ném’ ra ngoài ngay sau khi bước vào, phải mất một thời gian dài để tỉnh táo lại trong choáng váng. Hơn nữa giống như tiểu cô nương hôm nay, giấy da dê cô mang vào ngôi mộ cũng chỉ còn lại một mảnh giấy nhỏ, bên trên cũng chỉ có mấy chữ nguệch ngoạc... Helena, còn nhớ lời nhắn mà cô mang ra khỏi lăng mộ một thế kỷ trước là gì không?"

Người chưởng đà Giáo đường Bão Tố trầm lặng chốc lát, mới nhẹ nhàng nói: "Nhớ rất rõ - 'Dị tượng 005 - Thất Hương Hào'."

Rune khẽ gật đầu: "Không sai, cô là người đầu tiên mang về tin tức Thất Hương Hào đã hóa thành dị tượng... mà mấy chữ cô mang về khi đó đã được chứng thực chỉ vẻn vẻn một tháng sau, ảo ảnh của Thất Hương Hào đã gào thét vụt qua rìa mộ địa của Giáo phái Tử Vong, tên Banster xui xẻo này đã trơ mắt đứng nhìn con tàu hộ tống vừa đóng xong còn chưa kịp cắt băng của mình bị nuốt chửng ngay tại chỗ chỉ còn lại sợi dây thừng để cắt băng..."

*Cắt băng: cắt băng khánh thành.

Lãnh tụ của Giáo phái Tử Vong, Giáo hoàng Banster dửng dưng liếc nhìn Rune.

Helena dường như không nghe thấy mấy câu cuối cùng của Rune, nàng ta chỉ trầm lặng như có điều suy nghĩ, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Bất kể là 'con rối' hay 'linh cữu con rối', đó cũng chỉ là một 'dị thường' xếp hạng gần một trăm, không thể so sánh với dị thường xếp hạng thứ năm."

"Đúng là không thể so sánh được, nhưng cô cũng biết mấu chốt của vấn đề không phải là thông tin còn sót lại trên tờ giấy – mà ngược lại là những phần không thể lưu lại, những thứ có thể làm cho tinh thần của các Thánh đồ gần như sụp đổ, đến mức phải hủy nó theo bản năng thúc giục, khiến nó chôn đi 'chân tướng' trong mộ thất," Biểu cảm trên mặt Rune cuối cùng dần trở nên nghiêm túc: "Tên của Dị thường 099 đã thay đổi từ linh cữu con rối thành con rối, bản thân điều này không tính là gì, nhưng những thông tin liên quan đến nó nhưng lại bị che giấu mới là điểm chết người..."

"Hướng suy đoán duy nhất bây giờ, chính là đằng sau chuyện này có liên quan đến con tàu ma đó," Helena nói: "Nhưng vài ngày trước tôi đã cầu xin sự dẫn dắt của Chủ..."

Nói đến đây nàng ta đột nhiên dừng lại, sau đó lắc đầu, dường như không định tiếp tục chủ đề này.

“Tại sao Fram không tới?” Nàng ta nhìn hai bóng người trước mặt: “Không phải hắn vẫn luôn thích xem náo nhiệt sao?

"Fram và Giáo hội Truyền Hỏa Giả của gã đang bận chuyện rất quan trọng," Rune mập lùn cười nói: "Lãnh tụ của Tứ đại chính giáo cũng không thể đến bên này tham gia náo nhiệt hết..."

*Truyền Hỏa Giả: những người truyền lửa.

“Chuyện rất quan trọng?” Helena cau mày: “Hắn đang làm gì?"

“Đang tuần tra biên giới.” Banster nói ngắn gọn.

Helena: "..."

Bình Luận (0)
Comment