Cảm giác rơi xuống dữ dội bất ngờ khiến tinh thần của Duncan nhanh chóng tách khỏi ánh mặt trời thiêu đốt phía trước. Anh cảm thấy mình như bị một luồng lực hấp dẫn cực mạnh kéo qua một đường hầm thâm sâu và kéo dài - giây tiếp theo, anh liền cảm thấy sau lưng truyền tới xúc cảm rắn chắc.
Đó là chỗ tựa lưng sau ghế ngồi của anh.
Duncan đột nhiên mở mắt ra, thở hổn hển từng hơi, anh cảm thấy tim mình đập mạnh trước nay chưa từng có, mà trong võng mạc của anh, dường như còn lưu lại ánh sáng chói mắt do ngôi sao bùng cháy trước đó chiếu ra.
Chân tướng về máu thịt dưới biển lửa đó càng in đậm trong tâm trí anh.
Lại qua vài giây, những ấn tượng mạnh mẽ này rốt cuộc mới lắng xuống trong tâm trí anh, cuối cùng chỉ còn lại câu nói lúc ẩn lúc hiện đó, vẫn còn vang vọng ở chỗ sâu trong ký ức của anh —
"Kẻ soán hỏa, hãy dập tắt ta, van cầu ngươi..."
Duncan hơi cau mày, anh chắc chắn rằng mình đã thực sự nghe thấy câu nói này.
Đây là... những lời vầng "mặt trời" đó truyền đạt cho mình ư? Thứ đó phát hiện ra mình đang rình mò, sau đó gửi… tín hiệu như "cầu cứu" này cho mình?
Duncan xoa xoa trán, trong khi suy đoán chân tướng đằng sau tín hiệu "cầu cứu" này, vừa nhớ lại các chi tiết nhỏ nhặt của vầng mặt trời chói chang kia.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là thứ mà những kẻ bám gót "mặt trời chân thật viễn cổ" sùng bái, "mặt trời chân thật" như cách bọn họ gọi.
Thành thật mà nói, tại khoảnh khắc ngắn ngủi mới vừa nhìn thấy nó, Duncan thật sự cảm thấy đáy lòng dâng lên một trận kích động, anh bị mặt trời chói chang và biển lửa đó làm kinh hãi, còn tưởng rằng mình thật sự nhìn thấy "mặt trời" trong trí nhớ và nhận thức của bản thân, nghĩ rằng những gì mình thấy là hằng tinh từng thấy qua trên Trái đất...
Khi đó tâm tình anh đã kích động biết bao nhiêu thì sau đó lại kinh ngạc và hoang mang bấy nhiêu khi nhìn thấy sự thật đằng sau mặt trời.
Mặt trước của mặt trời quả thực giống hệt như "mặt trời chân thật", hoàn toàn đồng nhất với sự vật mà những giáo đồ mặt trời mô tả, nhưng cảnh tượng đó chỉ là vỏ ngoài của mặt trời, còn bên trong nó thì... chỉ là một đống vật chất không thể diễn tả được.
Duncan nhớ lại máu thịt nhợt nhạt và sẫm màu đó, cùng với trạng thái khô héo và suy vong của các xúc tu bao quanh con ngươi phô ra.
… “Sinh vật” được bao bọc trong lớp vỏ mặt trời đó, trạng thái dường như không được tốt lắm.
Trên thực tế, Duncan thậm chí còn cho rằng nó kỳ thực đã "chết" — Cảm giác mất đi sinh cơ rõ rệt đến mức chỉ nhìn trộm từ xa, cũng có thể cảm nhận được khí tức "chết chóc" từ sâu trong linh hồn hất vào mặt.
Đó căn bản chỉ là một thi thể của cổ thần đang cháy.
Mà thi thể của cổ thần đó đang cầu cứu anh, hy vọng rằng ai đó có thể đến dập tắt ngọn lửa trên người hắn.
Thi thể đang cầu cứu, đây là một tình huống mâu thuẫn và đáng kinh hãi, quỷ dị không tuân theo chuẩn mực, nhưng lại ăn nhập với "logic" vốn bất bình thường của thế giới này.
Duncan từng chút một sắp xếp lại tâm trí hỗn loạn, nhớ lại trong lúc nhìn trộm ngắn ngủi đó, còn có một điểm khiến người ta vô cùng để tâm đến, đó chính là cách gọi mà vầng "mặt trời" đó gọi mình — hắn gọi mình là "kẻ soán hỏa".
Khối máu thịt không thể tả đó thực sự đang gọi mình sao? Hắn thật sự cảm giác được mình, vị khách không mời mà đến tiến đến gần này, nên mới phát ra tiếng nói sao? Hắn thực sự không phải tùy ý gọi trong cơn mê sảng sao?
Nếu lời cầu cứu thực sự được gửi đến mình, thì đây là một cách gọi ý hướng vô cùng rõ ràng, kẻ soán hỏa...
Duncan cúi đầu, xoa nhẹ đầu ngón tay, nhìn một nhóm lửa đang lặng lẽ bùng cháy trên đầu ngón tay.
Ngọn lửa linh thể màu xanh lá ngoan ngoãn chờ đợi chỉ lệnh của anh, chờ đợi để đi làm ô nhiễm những ngọn lửa khác và chiếm đoạt những uy năng dị thường khác.
Giây tiếp theo, Duncan lui đi ngọn lửa linh thể trên tay.
Bất kể vầng "mặt trời" đó có thực sự đang nói chuyện với mình hay không, bất kể "kẻ soán hỏa" mà đối phương đề cập đến rốt cuộc là ý gì, đây đều không phải là chuyện anh có thể quan tâm đến bây giờ — Đám tín đồ tà giáo trong thành bang Phổ Lan Đức đó cho đến tận bây giờ đều vẫn ẩn mình trong bóng tối, anh không có năng lực, cũng không có lập trường giao tiếp với "Thần Mặt Trời" đứng sau đám tín đồ tà giáo đó.
Huống chi, anh làm sao biết nên “giúp” mặt trời đang thiêu đốt đó như thế nào? Dựa vào ngọn lửa linh thể nhỏ bé này của mình để bao phủ và đốt cháy thứ to lớn đó sao? Dù anh có kiệt sức chết cũng không đốt được đâu! Hơn nữa, đối phương chỉ là cầu cứu thôi mà, điều này không hề nói lên thứ đó là "người mình" — Có trời mới biết sau khi dập tắt mặt trời đó sẽ phát sinh hậu quả gì, ngộ nhỡ ngọn lửa đó là phong ấn, sau khi dập tắt thứ không thể tả bên trong mặt trời sẽ sống lại và đồ sát bốn phương thì sao? Khi đó hắn sẽ còn nhớ tới “ân tình” mình đã giúp “tắt lửa” sao?
Tùy tiện giao thiệp với một thứ tương tự thần linh chẳng phải hành động khôn ngoan chút nào.
Duncan lắc đầu, chỉ khẽ thở dài trong lòng — Điều mà họ gọi là “Thần Mặt Trời” quả nhiên không phải là mặt trời mà anh từng quen thuộc.
Có lẽ, anh sẽ không bao giờ nhìn thấy “ánh mặt trời” thực sự trên thế giới này nữa.
Chiếc mặt nạ màu vàng phỏng theo hình dáng mặt trời đó vẫn lẳng lặng trên bàn, độ bóng sáng trên bề mặt hơi ảm đạm, năng lượng bên trong dường như đã tiêu hao hết.
Duncan đưa tay muốn nhặt chiếc mặt nạ lên, nhưng trong khoảnh khắc đầu ngón tay vừa chạm vào chiếc mặt nạ, bên tai lập tức truyền đến tiếng răng rắc nho nhỏ.
Chiếc mặt nạ bằng sắt (mạ đồng) vốn vô cùng bền chắc này dường như đã trải qua hàng trăm triệu năm phong hóa và ăn mòn, một giây sau liền hóa thành tro bụi và tan đi theo gió trong tay anh.
Aye tung tăng chạy tới, dang rộng đôi cánh trước mặt Duncan ra dấu: "Vui vẻ, bùm, mất rồi!"
Duncan không hề quan tâm đến hành vi gợi đòn của con chim này, trong lòng anh có một nhận thức mờ nhạt —
Chiếc mặt nạ này chung quy cũng chỉ là một món "thánh vật được sản xuất hàng loạt" bắt chước mà ra. Đám giáo đồ mặt trời dường như giỏi nhất trong việc sử dụng các loại nghi thức khác nhau để tạo ra những thứ giả mạo có hiệu quả hạn chế như vậy, những thứ giả mạo này có một số uy năng của hàng thật, nhưng tuổi thọ là có hạn.
Chức năng của mặt nạ mặt trời hẳn là một loại đường giây liên lạc nào đó, các thần quan cấp thấp sử dụng thứ này để liên lạc với những vị thần linh mà họ tín ngưỡng hoặc "con cháu" dưới trướng thần linh, mà mới vừa rồi, anh đã sử dụng ngọn lửa linh thể cưỡng ép mở ra lực lượng của toàn bộ mặt nạ, khiến nó có tác dụng của "hàng thật" trong thời gian ngắn, đồng thời thoáng thấy dáng dấp của Thần Mặt Trời trong lối đi - "tuổi thọ" của mặt nạ đã trực tiếp cạn kiệt trong vài giây.
“Sau này có lẽ phải nghĩ cách làm một cái thật…” Nhìn chỗ tro tàn bay lơ lửng trong không khí, Duncan trầm ngâm nói: “Thứ này không chịu nổi thiêu đốt trong quá ba giây à...”
Anh không định thực sự đi "cứu" Thần Mặt Trời gì đó, nhưng anh vẫn khá hứng thú với những bí mật mà đám giáo đồ mặt trời đó lưu giữ, đối với lịch sử trước Đại hủy diệt cũng tràn đầy tò mò, anh nghĩ rằng mình vẫn sẽ tiếp tục nghiên cứu lĩnh vực siêu phàm, lông tơ trên người đám tín đồ tà giáo đó... nhổ gì thì vẫn phải nhổ.
Nhưng theo sự nghiên cứu đi sâu vào của bản thân, anh phải nghĩ cách thu thập một số len chất lượng cao.
Sau khi nghỉ ngơi một lát ngắn ngủi để hồi phục lại tinh thần, Duncan rời khỏi phòng ngủ của mình.
Đầu Sơn Dương đang ngẩn ngơ trên bàn hàng hải nghe thấy động tĩnh lập tức quay đầu lại, trước tiên gã kiểm tra xem con chim bồ câu có đi cùng hay không, sau khi phát hiện chỉ có mình Duncan mới thở phào nhẹ nhõm: “A, Thuyền trưởng vĩ đại, phần trước tỉnh lược trung thành của ngài đang tận tụy thay ngài cầm lái, không biết chuyến "dạo chơi xa" lần này của ngài có thuận lợi hay không? Tôi cảm giác được linh hồn của ngài đã lại đi đến một nơi rất xa, nhưng lần này hình như không phải là thành bang của nhân loại? Nếu ngài phải đi xa vào lần tới, thực ra có thể đặt trước…"
“Ngươi biết bao nhiêu về 'Thần Mặt Trời chân thật' mà những giáo đồ mặt trời đó tín ngưỡng?" Duncan xua tay và hỏi thẳng thừng.
Sau khi chung sống một thời gian với gã Đầu Sơn Dương này, anh đã ngày càng nắm được tính khí của đối phương, càng tin tưởng vào "thân phận thuyền trưởng" của mình. Anh không còn cẩn thật dè dặt khi nói chuyện và đặt câu hỏi như lúc mới đầu nữa, có một số vấn đề không liên quan đến bản chất của Thất Hương Hào, thuận miệng hỏi ra cũng không việc gì.
Điều này cũng có thể sẵn tiện thăm dò xem gã Đầu Sơn Dương cổ quái này rốt cuộc biết bao nhiêu chuyện về lĩnh vực siêu phàm.
"Thần Mặt Trời thật sự?" Đầu Sơn Dương ngẩn ra một chút, sau đó hơi do dự nói: "Thành thật mà nói, thực sự không rõ lắm. Tôi chỉ biết những giáo đồ đi theo Thần Mặt Trời đó đều điên rồ và ngu xuẩn, nhưng lại không biết thần linh đằng sau bọn họ là thứ gì... Có điều "ban phúc" của Thần Mặt Trời ngược lại đúng là tồn tại, nếu tín ngưỡng và thành kính của những giáo đồ đó đến một mức độ nhất định, bọn họ sẽ nhận được một số lực lượng kỳ quái. Đây cũng là lý do tại sao tà giáo này có thể dần dần phát triển..."
Đang nói chuyện, Đầu Sơn Dương mới dần dần phản ứng lại: "Hả, sao ngài đột nhiên lại nhắc tới chuyện này? Chẳng lẽ vừa rồi ngài..."
"Ta chỉ đang nghĩ, nếu như một kẻ được gọi là 'thần linh' bị tín đồ của mình gác trên lửa nướng, mà tín đồ của hắn còn chẳng hề hay biết gì về chuyện này, ngày ngày đều gia tăng củi lửa, đồng thời lầm tưởng rằng 'dầu xác chết' nướng chảy ra trên người thần linh là sự ban phúc thần linh ban xuống... vậy thì chuyện này sẽ có chút mỉa mai, "Duncan thở dài thườn thượt nói: "Thứ thuộc trò đùa địa ngục đều tỏ vẻ quá địa ngục."
Trong phòng hải đồ có chút im ắng, Đầu Sơn Dương lại không tiếp lời, khiến Duncan kinh ngạc liếc nhìn gã: "Sao ngươi không nói gì? Bình thường không phải rất lắm lời sao?"
Đầu Sơn Dương có chút ủ rũ nói: "... Đề tài quá lợi hại, tôi cũng không dám nói, tôi cũng không dám hỏi, chỉ có thể nói Thuyền trưởng cao kiến..."
Duncan bỗng trở nên vui vẻ lên.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng dần dần anh bắt đầu cảm thấy ngay cả gã Đầu Sơn Dương trước mặt cũng không còn tà môn và nguy hiểm giống như mới ban đầu; bầu không khí trên con tàu này... dường như đang dần trở nên tốt hơn?