Thành bang Phổ Lan Đức, trong cửa tiệm đồ cổ ở thành khu hạ, Duncan đang ngồi sau quầy tay cầm tờ tuần báo của thành bang, nhìn như đang thản nhiên đọc nội dung trên tờ báo.
Đột nhiên, mắt anh chớp chớp hai cái, ánh mắt vốn hơi lờ đờ tập trung trở lại, sau đó anh liếc nhìn tờ báo trong tay, dửng dưng lật.
Tiêu đề trên trang nhất của tờ báo được in về những sự kiện trọng đại gần đây đã xảy ra ở thành bang — Ngài Valentine, giáo chủ của Thánh đường Biển Sâu, không lâu sau sẽ chủ trì một sự kiện cầu chúc quy mô lớn, đến lúc đó hơn mười giáo đường của toàn thành phố sẽ ngân vang tiếng chuông, để kêu gọi lực lượng của Nữ thần Bão Tố ban phúc xuống cho thành phố.
Để khởi động cho sự kiện cầu chúc này, đêm qua quan chấp chính Dante Wayne đã gửi lời chúc mừng và tặng lễ vật đến giáo đường...
Khuôn mặt của quan chấp chính thành bang được in trên trang nhất của tờ báo — Đó là một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc, tóc hoa râm, vóc người cao gầy; điều làm người khác chú ý nhất là trên mặt ông ta có một vết sẹo khá đáng sợ trên, một con mắt giả đã thay thế nhãn cầu ban đầu của ông ta.
Đó rõ ràng là dấu vết của một tai nạn chết người nào đó đã để lại.
Ánh mắt của Duncan chậm rãi quét qua tờ báo, nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của vị thẩm phán quan trẻ tuổi tên là "Fanna" kia — Gần mắt vị thẩm phán quan đó cũng có một vết sẹo, tuy rằng chưa từng ảnh hưởng đến thị lực, nhưng cũng đủ nổi bất.
Anh nhớ lại tin tức tình báo thu thập được gần đây:
Quan chấp chính Dante Wayne của thành bang chính là thúc phụ của thẩm phán quan Fanna. Còn vết sẹo trên mặt họ nghe nói đều bắt nguồn từ cùng một vụ tai nạn xảy ra mười một năm trước ở "Khu phố 6" gần Khu phố Thập Tự do rò rỉ nhà máy và bạo động của tín đồ tà giáo. Dante Wayne và Fanna Wayne bị tín đồ bạo động gây thương tích trong vụ tai nạn, đã để lại vết sẹo vĩnh viễn cho cả hai. Mà điều này cũng đã thúc đẩy họ trở thành những người ủng hộ trung thành của Giáo hội Biển Sâu, đồng thời tích cực trấn áp tà giáo hoạt động trong thành bang hiện nay...
Những tin tức này không phải là bí mật gì trong thành bang. Chúng thuộc về nội dung có thể tìm thấy trong ghi chép chính thức và lời đồn đại trong dân gian, tùy ý hỏi thăm một chút người ở thành khu hạ đều sẽ nghe được những chuyện này.
Lại là mười một năm trước, lại là vụ "rò rỉ nhà máy" ở Khu phố 6...
Duncan im lặng lật tờ báo sang trang tiếp theo, trong khi tập hợp và sắp xếp các manh mối khác nhau mà anh đã thu thập được gần đây trong đầu.
Những mảnh vỡ của mặt trời, hỏa hoạn trong ký ức của Nina, cơn ác mộng gần đây của Nina, tai nạn xảy ra giữa thẩm phán quan Fanna và quan chấp chính Dante, với cả cô gái trẻ "Shirley" không rõ lai lịch dường như đang điều tra chân tướng... tất cả những chuyện này đều xoay quanh vụ "rò rỉ nhà máy" ở Khu phố 6 cách đây mười một năm; hiện nay những giáo đồ mặt trời lại rục rịch ngóc đầu trong thành phố, mà "Thần Mặt Trời" sau lưng bọn họ là một thứ đang bốc cháy trông giống như Tà thần.
Thứ đó vẫn đang cầu cứu ra bên ngoài.
Duncan hiện giờ vẫn không có ý định giao thiệp với Thần Mặt Trời đó, nhưng anh hơi lo lắng rằng ngọn lửa vô danh đang bùng cháy âm ỉ trong bóng tối sẽ đốt tới người Nina.
Mới sáng sớm con chim bồ câu đã được anh thả ra ngoài, đi tìm kiếm manh mối của những tín đồ tà giáo trong thành bang, hiện tại còn đang lảng vảng bên ngoài. Nina đang thu dọn sách vở trên lầu, lát nữa sẽ phải đến trường. Con đường bên ngoài cửa tiệm đang dần trở nên sôi động, tiếng xe cộ và tiếng người qua lại xuyên qua cửa, mang theo sức sống và sinh lực tươi mới.
Trên cầu thang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhanh nhẹn, sàn gác bằng gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt nhỏ nhẹ, Nina chạy chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của Duncan, một tay cô xách cặp sách, một tay cầm bánh mì chuẩn bị cho bữa trưa: "Chú! Cháu phải đi học đây ạ!"
“Chạy chậm thôi, đừng để ngã, còn sớm mà,” Duncan bất đắc dĩ liếc nhìn cô gái, sau đó nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, hôm nay là ngày cháu đi viện bảo tàng sao?”
"Vâng! Cháu đã hẹn với bạn học!" Nina quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ: "Trưa cháu sẽ không về ăn cơm đâu, cháu cùng bạn học đến viện bảo tàng luôn, chú tự làm chút gì đó để ăn nhé."
“Biết rồi, biết rồi,” Duncan cười xua tay, lại dặn dò lần nữa: “Chậm lại, chú ý xe cộ trên đường…”
"Vâng vâng, tạm biệt chú!"
Theo tiếng hét lanh lảnh của cô gái, tiếng bước chân nhanh nhẹn và tiếng chuông cửa leng keng vang dội, hình bóng của Nina biến mất khỏi tầm mắt của Duncan.
Cô băng qua con đường trước cửa tiệm đồ cổ, chạy thật nhanh dưới ánh sáng buổi sớm ở Phổ Lan Đức.
Duncan đưa mắt nhìn theo Nina rời đi, nhớ lại chuyến "thăm nhà" trước đó và những gì ông Morris già đã nói với mình:
Nina có rất ít bạn ở trường, hầu hết các bạn cùng lớp đều không thích qua lại với cô bé cho lắm.
Nhưng cho dù bạn bè có ít đến đâu, hình như cũng có một hai bạn học có quan hệ khá tốt với cô bé, có người nguyện ý mời cô cùng đi viện bảo tàng, hơn nữa có vẻ bản thân cô cũng rất vui vẻ, đây đương nhiên là một hiện tượng tốt.
Hôm qua anh đã hỏi thăm qua, người bạn cùng lớp đi đến viện bảo tàng với Nina là một nữ sinh trầm tính cũng sống ở thành khu hạ, hai đứa mới trở thành bạn bè gần đây và mối quan hệ cũng không tệ.
Duncan đặt tờ báo trên tay xuống.
Nina đã đi học, chiều cũng sẽ không về, hôm nay lại là ngày làm việc, cửa tiệm đồ cổ chắc sẽ không có làm ăn gì.
Ở lại đây trông cửa tiệm có hơi lãng phí thời gian, có lẽ có thể vào thành phố dạo chơi, nhân tiện... điều tra một số chuyện.
Duncan cảm nhận phương vị hiện tại của Aye trong tâm trí, ra lệnh cho con chim bồ câu "tiếp tục tuần ra săn mồi", sau đó mặc áo khoác vào, lại treo tấm biển gỗ tạm nghỉ trước cửa, khóa kỹ cửa cửa tiệm rồi đến trạm xe gần đó.
Ở trạm xe có không ít người, lúc này là giờ cao điểm mọi người ngồi xe đi làm đi học. Duncan lẫn vào trong đám đông, đến trước bảng chỉ dẫn bên cạnh trạm xe, nhìn vào bản đồ tuyến đường trên đó.
Ánh mắt của anh rơi vào một tuyến đường trong đó – Trên đó in rõ một địa điểm: Khu phố 6.
Nơi "rò rỉ nhà máy" từng xảy ra trong ghi chép phía chính phủ.
Duncan thu hồi tầm mắt, kiên nhẫn chờ đợi giữa đám đông. Những chiếc xe buýt đến rồi đi, vài chiếc xe buýt chạy bằng động cơ hơi nước đã chở đi một nửa số người đứng ở trạm. Một lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng nhìn thấy một chiếc xe buýt cũ kỹ từ cuối con đường thong thả chạy tới, biển số trước đầu xe cho thấy đó chính là chiếc mà anh đang đợi.
Duncan chen chúc đám người leo lên xe.
Chiếc xe buýt cũ kỹ chật cứng người, dân thành phố hối hả đi làm đã chiếm hết chỗ ngồi và khoảng trống trong hành lang, Duncan lặng lẽ chen đến chỗ gần cửa sau, kiên nhẫn chờ xe chạy.
Theo tiếng gầm nhẹ khàn khàn và cật lực của động cơ hơi nước, chiếc xe quá tải nặng nề bắt đầu khởi động. Nhân viên bán vé bắt đầu khó khăn luồn lách qua đám đông giống như cá mòi, vừa kêu gọi mọi người mua vé vừa đi đến gần Duncan, đồng phục màu xanh đậm bị biến dạng do chen lấn.
“Khu phố 6.” Duncan nở một nụ cười thân thiện với nhân viên bán vé.
Tuy nhiên, nhân viên bán vé bị chen chấn đến đờ đẫn lại sửng sốt sau khi nghe thấy lời nói của Duncan, hỏi như thể không phản ứng kịp: "Hả? Ngài đi đâu?"
Duncan cau mày: "Khu phố 6 - tôi nhìn thấy trên bản đồ tuyến đường, chiếc xe này không đến đó sao?"
Nhân viên bán vé lại sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn bản đồ tuyến đường dán trên toa xe ở bên cạnh, lúc này mới vội vàng gật đầu như vừa tỉnh mộng: “Ồ ồ, đương nhiên đến, bình thường không mấy người đến đó, tôi quên mất... bốn peso."
Bình thường không mấy người đến Khu phố 6? Sự cố đều đã trôi qua mười một năm, xung quanh nhà máy đó vẫn chưa được xây dựng lại sao?
Trong lòng Duncan dâng lên chút nghi ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh mua vé, sau đó thì nhìn nhân viên bán vé chen trở lại đám đông như dũng sĩ tả đột hữu xông giữa thiên quân vạn mã.
Tiếp theo là im lặng chờ xe buýt đến trạm.
Nhưng vào lúc này, anh lại đột nhiên cảm giác được gần đó dường như có tầm mắt truyền đến.
Ánh mắt đó vô cùng ngắn ngủi, hệt như chỉ là vô tình liếc nhìn mình một cái rồi rất nhanh liền dời đi, nhưng mà cảm giác của Duncan cực kỳ nhạy bén, anh chẳng những cảm giác được tầm mắt này “chỉ hướng” ngay vào mình, mà thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được một loại... sợ hãi và né tránh khi tầm mắt đó dời đi, điều này khiến anh lập tức tò mò men theo cảm giác trong lòng nhìn trở lại.
Giây tiếp theo, anh nhìn thấy một bóng người thấp bé đang cố gắng lùi lại giữa đám đông hành khách ở phía sau toa xe.
Anh nhìn thấy bóng người đó, bóng người đó cũng nhìn thấy anh — Thế là đối phương lập tức dừng lại, cả người cứng đờ đứng tại chỗ, tựa như ngay cả né tránh cũng không dám.
Đó là một cô gái mặc váy đen, trạc tuổi Nina, trên cổ còn đeo một chiếc vòng cổ kỳ lạ, trên vòng cổ có một chiếc chuông nhỏ xinh...
Là Shirley.
Duncan lập tức nhướng mày, hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại có thể trùng hợp đến mức độ này, sau đó thì chen về phía cô gái – Lúc này người sau đã hoàn toàn cứng đờ, mặt đầy vẻ lo lắng thậm chí còn có chút sợ hãi nhìn Duncan đang đi về phía mình, đừng nói là tiếp tục né tránh, thậm chí cả quay đầu đi cũng không dám.
Duncan cứ như vậy chậm rãi đi tới chỗ của đối phương, cười chào hỏi cô gái: "Lại gặp nhau nữa rồi — Lúc này, cô đi học sao?"
Shirley có đủ can đảm để nặn ra một nụ cười, mặc dù cô ấy đã từng bất cẩn trước mặt A Cẩu bày tỏ muốn ôm đùi đại lão, nhưng lúc này sau khi ý thức rõ chỗ đáng sợ của Duncan, cô ấy cười lên còn khó coi hơn khóc: “Chào... chào ngài...”