Trên xe buýt giờ cao điểm chật cứng người đi làm đi học, cho dù là cuối xe hầu như cũng không tìm được bao nhiêu không gian trống, Shirley lùn tịt bị chen lấn giữa đám người, lại rụt cổ không dám nhúc nhích, trông như một con thú nhỏ đáng thương.
Nếu không phải Duncan từng tận mắt chứng kiến cảnh cô ta vung chó đánh sập phòng của tín đồ tà giáo ra sao, thì anh thực sự tin rằng cô nương này "vô hại với con người và động vật".
Anh từ từ chen đến bên cạnh Shirley, thân thể người trưởng thành cao lớn giúp cô gái này dành được một góc thoải mái, đồng thời giữ một khoảng trống để hai người nói chuyện; Duncan tinh tường nhận thấy thân thể Shirley có hơi run rẩy — Cô ta rất căng thẳng, thậm chí căng thẳng đến mức có chút sợ hãi.
“Cô sợ gì chứ?” Anh liếc nhìn Shirley: “Ta cũng đâu có nuốt sống cô.”
Shirley vẻ mặt như đưa đám: "Ngài... ngài còn phải ăn chín sao?"
Duncan: "..."
Anh có thể đoán được sơ sơ tại sao cô gái này lại sợ hãi như vậy, dù sao thì trước đó con "A Cẩu" từng nhìn thấu một số "tình huống thật" dưới thân thể con người này của anh, mà sau khi chạy thoát đối phương nhất định lại thêm mắm thêm muối khi miêu tả cảm nhận của nó với nữ chủ nhân của mình, điều này chắc hẳn đã để lại ấn tượng sâu sắc cho người sau.
Anh không biết hình ảnh của mình hiện tại trong tâm khảm Shirley là gì, nhưng thiết nghĩ sẽ tương tự như cách các thuyền trưởng của biển cả vô biên nhìn về Thất Hương Hào, đều thuộc về cấp độ mà tốt nhất là bắt đầu viết di chúc ngay sau khi chạm mặt, hơn nữa còn phải viết càng nhanh càng tốt, bởi vì thông thường sẽ chết sớm hơn lập di chúc...
Duncan cũng rất bất lực trong tình huống này, anh muốn tỏ ra thân thiện nhất có thể nhưng lại không thể ngăn cản được một con ác ma đến từ biển sâu tĩnh mịch với "tầm nhìn" khác hẳn loài người; "mặt trời đen" đó còn đang cầu cứu anh trong ảo ảnh nữa, thái độ còn khá thành khẩn, nhưng vừa nghĩ đến diện mạo của đối phương dưới lớp vỏ của vầng mặt trời đó, anh vẫn sinh lòng cảnh giác như thường?
Anh chỉ hi vọng hình tượng của mình trong mắt con chó săn biển sâu kia có thể tốt hơn Tà thần quỷ dị mà mình nhìn thấy bên trong mặt trời một chút, ít nhất phải có ngũ quan nhỉ...
Nghĩ đến con chó săn biển sâu, Duncan khẽ cau mày, nhìn cô gái trước mặt: “Bây giờ A Cẩu có ở bên cạnh cô không?”
"A... A Cẩu bình thường trốn ở nơi người khác không nhìn thấy..." Shirley nuốt nước miếng, không dám không phối hợp trả lời, ngay sau đó lại hạ thấp giọng nói: "Nhưng nó có thể 'biết' tình hình ở đây của tôi..."
“Ò, vậy thay mặt ta chào hỏi nó một tiếng,” Duncan gật đầu: “Lần trước ly biệt vội vã, ta còn có rất nhiều vấn đề chưa kịp hỏi nữa.”
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, anh liền cảm giác Shirley lại run lên cầm cập...
"Cô yên tâm đi," Duncan bất đắc dĩ thở dài, anh dường như đã mơ hồ cảm giác được bên cạnh hình như có ánh mắt quái lạ ném tới: "Nói chuyện với ta căng thẳng cái gì, ta cũng đâu có ác ý gì với cô và A Cẩu."
“Vậy... vậy thì tốt thật…” Shirley gật đầu cứng ngắc, ngay sau đó như cố để tỏ ra thả lỏng, cô ta cố gắng tìm kiếm đề tài cả buổi, sau đó ánh mắt mới rơi vào trên vai Duncan: “Lần này… lần này ngài không mang theo con chim bồ câu của ngài à?"
“Trên xe không cho mang theo thú cưng,” Duncan thản nhiên nói: “Ta đã thả nó ra ngoài đi săn.”
“Thả con chim bồ câu ra ngoài... đi săn?” Shirley trố mắt nghẹn họng nhìn Duncan, cảm thấy từ ngữ hơi rời rạc, nhưng ngay sau đó liền vội vàng gật đầu: “Ồ đúng rồi, ngài nói phải, chim bồ câu tương đối thích hợp đi săn, mắt sắc bén bay cũng nhanh..."
Dòng suy nghĩ của cô ta có chút loạn, mắt thấy sắp không biết mình đang nói gì, nhưng ngay sau đó xe buýt đột nhiên rung lắc một cái, giọng nói của nhân viên bán vé từ giữa xe vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ rời rạc của cô ta: "Khu phố 6! Có vị nào xuống xe không?"
Khi nhân viên bán vé hét lên, Shirley rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, cô ta nhảy lên và hét lên muốn xuống xe như thể được cứu, sau đó vừa chen tới phía trước vừa nói lời tạm biệt với Duncan một cách lưu loát lạ thường: “Tôi phải xuống xe rồi hôm nay rất vui khi gặp ngài hẹn gặp lại ngài lần tới…”
Sau đó cô ta còn chưa nói hết câu thì đã thấy Duncan cũng chen qua, sắc mặt trong nháy mắt chuyển từ sáng sủa sang xám xịt.
“Tôi cũng xuống trạm này.” Duncan nói với vẻ mặt không chút biểu cảm.
Biểu cảm trên mặt Shirley cứng đờ, biết lúc này nói mình không xuống xe nữa là không thích hợp — Hơn nữa vị đại lão trước mặt có thể đang cố ý muốn đi theo mình, giờ phút này nếu tiếp tục giở trò nói không chừng sẽ chọc giận đối phương, thật sự sẽ bị đại lão nấu chín ăn mất...
Cô gái cứ thế suy tư một chút, sau đó sợ hãi không hề nhẹ, lúc này lại nghe thấy nhân viên bán vé đang thúc giục bên cạnh, nên cô ta rụt cổ một cái rồi bắt đầu bước từng bước cứng nhắc đi ra ngoài.
Kết quả vừa tới cửa, cô ta chợt nghe thấy giọng nói của nhân viên bán vé vang tới: “Đợi chút, cô bé, có phải em chưa mua vé?”
Shirley sững sờ trong giây lát, hơi kinh ngạc nhìn nhân viên bán vé mặc đồng phục màu xanh đậm, như thể hoàn toàn không nghĩ rằng mình sẽ bị ai đó chặn lại, không ngờ hành vi trốn vé của mình sẽ bị phát hiện, nhưng chỉ ngây ra chốc lát như vậy, nhân viên bán bán vé đó đã xác nhận tình huống: "Em không mua vé, tôi nhớ ra rồi, trước hết..."
“Cô bé này tôi quen, có thể chỉ là làm rơi mất vé,” Giọng nói của Duncan đột ngột truyền đến từ bên cạnh: “Để tôi bù cho cô bé vậy.”
Nhân viên bán vé quay đầu nghi ngờ nhìn Duncan, rồi lại nhìn Shirley đầy vẻ căng thẳng, suy nghĩ một chút cũng không nói gì, chỉ gật đầu: "Vậy được rồi."
Duncan lấy ra vài đồng xu để bù vé cho Shirley, sau đó cùng đối phương đi ra khỏi xe, xuống một trạm xe cũ kỹ trống vắng.
Toàn bộ xe buýt chật ních hành khách, nhưng lại chỉ có hai người họ xuống xe ở Khu phố 6.
Đầu tiên Duncan nhìn tình hình xung quanh, những gì nhìn thấy lại chỉ là cảnh đường phố phổ biến nhất ở thành khu hạ; mặc dù những tòa nhà xung quanh tương đối cũ và không có nhiều người qua lại trên con đường gần trạm xe, nhưng vẫn chưa đến mức hoàn toàn đổ nát như anh tưởng tượng - Các cửa hàng cũ đối diện đường phố cũng đang mở cửa kinh doanh bình thường, người đi đường tuy thưa thớt không bằng những khu phố sôi động khác, nhưng vẫn luôn có người đi lại trên đường; ở phía xa có những ống khói nhà máy nhả khói mù mịt, còn có thể nhìn thấy một người giao báo cưỡi xe đạp băng qua ngã tư ở cuối phố.
Nói chung, đây chỉ là một khu phố tương đối vắng vẻ và kém phát triển, nhưng có vẻ như cư dân vẫn sinh sống bình thường.
Sự cố rò rỉ nhà máy xảy ra ở đây mười một năm trước ít nhiều đã để lại một số ảnh hưởng, nhưng mức độ ảnh hưởng dường như cũng không nghiêm trọng như anh tưởng tượng...
Sau khi nhìn sơ qua tình hình xung quanh, Duncan mới thu hồi tầm mắt, ánh mắt lần nữa lại rơi vào trên người Shirley.
Sau khi xuống xe, cô gái ngoan ngoãn đứng tại chỗ, bất động như một con thú nhỏ bị mắc bẫy, mặc dù sự chú ý Duncan lúc đầu hoàn toàn không đặt trên người cô ta nhưng cô ta cũng không hề có hành động chạy trốn.
Dáng vẻ hoàn toàn nghe theo số phận an bài.
Duncan nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn và vô hại của đối phương không khỏi vui mừng, thầm nghĩ nếu không phải tận mắt nhìn thấy tư thế chiến đấu anh dũng của cô gái nóng nảy này, có lẽ mình đã thực sự bị hình tượng giờ phút này của cô ta che mắt.
Anh lắc đầu và đi đến trước mặt Shirley: "Cô muốn đến Khu phố 6 để làm gì?"
Shirley lập tức đứng thẳng người: "Tôi... tôi nghe nói nơi này phong cảnh rất đẹp!"
Duncan liếc quan sát cô gái từ trên xuống dưới: "Từ ban nãy ta đã muốn hỏi, cô thật sự... đang giả vờ ngoan sao?"
“Tôi... tôi đâu có giả vờ!” Shirley lập tức đứng thẳng hơn so với vừa rồi: “Tôi vẫn luôn rất ngoan đấy!”
Duncan lắc đầu, thầm nghĩ đứa trẻ đột nhiên giả vờ ngoan ngoãn và giả bộ đáng yêu như thế này anh đã gặp nhiều, kỹ xảo của cô nương trước mắt căn bản không tính là thuần thục, nhưng anh cũng không nói gì nhiều, chỉ ngẩng đầu liếc nhìn đường phố phía xa, dường như thuận miệng nói: "Khu phố 6... mười một năm trước, ở đây đã xảy ra một vụ rò rỉ nhà máy, hơn nữa nghe nói đằng sau sự cố là do tín đồ tà giáo phá hoại."
Shirley chớp chớp mắt, dường như rất mơ hồ: "Sao đột nhiên ngài lại nhắc tới chuyện này?"
"Được rồi, giả ngốc gì chứ, trước đó cô ở trong cứ điểm của giáo đồ mặt trời nghe ngóng về chuyện xảy ra mười một năm trước," Duncan liếc nhìn Shirley rồi bước về phía trước: "Đây là trọng tâm của tất cả các hồ sơ chính thức, nhà máy nơi xảy ra 'rò rỉ' ở ngay phía trước."
Shirley sửng sốt một lúc, vội vàng đi theo, vừa kinh ngạc nhìn Duncan trong khi nhanh chóng chạy nhảy trên đôi chân ngắn ngủn của mình: “Lẽ nào ngài… cũng đang điều tra sự cố mười một năm trước?!”
Dường như sau khi xác nhận đại lão thực sự không ăn thịt người (ít nhất tạm thời không muốn ăn), hơn nữa hai bên còn có mục đích giống nhau, lá gan của cô ta cũng to hơn một chút, lúc này đã dám chủ động đặt câu hỏi.
“Ừm, có chút hứng thú,” Duncan gật đầu không tỏ rõ ý kiến, nhưng mới đi được vài bước anh đột nhiên lại dừng lại, tò mò nhìn Shirley: “Cô thường xuyên trốn vé sao?”
Shirley há miệng một cái: "Tôi..."
Duncan vừa nhìn thấy biểu cảm của cô gái liền biết chuyện là thế nào, anh lắc đầu: “Trốn vé là không tốt.”
Shirley gần như sắp khóc khi nghe vậy — cô ta từng bị A Cẩu, ông chú và bà bác hàng xóm, thậm chí là quan trị an của thành bang thuyết giáo qua, nhưng cô ta thực sự không nghĩ rằng mình sẽ có ngày bị một đại lão giống như một Tà thần đột nhiên thuyết giáo. Hơn nữa, loại thuyết giáo mà đại lão này giảng cho cô ta lại là ngồi xe không được trốn vé... Thời buổi này, trình độ đạo đức của các đại lão trong không gian thứ cao như vậy rồi sao?!
Kể từ lần trước sau khi A Cẩu mô tả tồn tại đáng sợ trong thân thể của "ngài Duncan" này với cô ta, cô ta đã mơ hồ gắn liền vị đại nhân vật này với bóng mờ trong không gian thứ làm một.