Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 112 - Chương: 112

Chương: 112

Shirley thận trọng đi theo bên cạnh Duncan, bầu không khí yên tĩnh tạm thời chẳng những không khiến cô ta thả lỏng người, mà ngược lại còn khiến cô ta càng cảm thấy bí bách và sợ hãi trong im lặng — Cô ta biết cảm giác sợ hãi này không hoàn toàn đến từ bản thân mình, mà là từ "A Cẩu" hơn.

A Cẩu đang cảm thấy sợ hãi, mà cảm xúc của nó thì lan truyền qua xiềng xích cộng sinh.

Để giảm bớt cảm giác kiềm chế trong sự im lặng này, cô ta khẽ lẩm bẩm: “Thật ra tôi chưa bao giờ bị bắt vì tội trốn vé… A Cẩu đã giúp tôi trốn được…”

"Ý của cô là 'ngụy trang' do con chó săn biển sâu đó tạo ra cho cô?" Duncan nhướng mày, anh nhớ rằng lúc trước Shirley chính nhờ vào một loại năng lực "ngụy trang" nào đó của A Cẩu để lẻn vào hang ổ của tà giáo, ngụy trang đó dường như là một loại năng lực làm nhầm lẫn nhận thức, nhưng rất nhanh anh liền lắc đầu: "Cảm giác không đáng tin chút nào, lần trước đã bị người ta nhìn ra được, lần này còn bị nhân viên bán vé bắt được."

Ngay sau khi Shirley nghe thấy điều này, cô ta lập tức kìm nén đầy một bụng oán hận — Ngụy trang của A Cẩu nào có từng xảy ra vấn đề! Điều này còn không phải vì ánh nhìn chăm chú của một tồn tại đáng sợ nào đó mới bị bại lộ sao? Một đại nhân vật như vậy muốn đùa kiểu này với mình có thích hợp không chứ...

Nhưng cô ta lại không dám nói ra những lời oán hận trong bụng này, chỉ đành phải nhịn hồi lâu mới hóa thành một tràng cười khan: “A haha… ngài nói phải, ngài nói phải…”

Duncan lắc đầu, anh cũng không quan tâm trong đầu Shirley đang nghĩ gì, chỉ là có chút hiếu kỳ đối với việc điều tra của cô gái này: “Tại sao cô lại để tâm đến 'sự cố' mười một năm trước?"

Shirley im lặng một lúc, như thể cô ta theo bản năng không muốn trả lời những vấn đề ở phương diện này, nhưng ngay sau đó lại mím môi, dường như ý thức được việc che giấu một chuyện như vậy trước một tồn tại của bóng mờ không gian thứ bản thân điều đó gần như là vô nghĩa, nên thấp giọng mở miệng nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn tìm hiểu rõ... chuyện về cha mẹ tôi..."

Sau khi nói xong cô ta lại vội vàng bổ sung: “Tồn tại như ngài đây nhất định sẽ cảm thấy chuyện này vô vị, tôi biết, tình thân của người phàm chúng tôi là chấp niệm trong mắt ngài…”

"Không, ta hiểu," Duncan ngắt lời cô gái trước khi cô ta kịp nói ra những lời bậy bạ, bởi vì anh có thể đoán được mình trong mắt Shirley có hình tượng thế nào, những lời cô ta muốn nói ra sẽ bị trộn lẫn với ít nhất mười ký cát: "Đó quả là một lý do rất quan trọng."

Nói rồi anh nhìn về phía Shirley với ánh mắt nghiêm túc: "Cha mẹ cô đã bị cuốn vào sự cố 'rò rỉ' mười một năm trước? Hay là bị các tín đồ tà giáo tấn công?"

Shirley có chút kinh ngạc nhìn Duncan, cô ta không quá hiểu tại sao vị đại nhân vật không ăn thịt người, không làm việc người này lại quan tâm đến chuyện này như vậy, nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Họ... đã mất tích vào 11 năm trước... được rồi, nói mất tích thì có hơi khoa trương, họ đã chết, nhưng họ chết không rõ ràng... sau đó tôi và A Cẩu sống nương tựa lẫn nhau..."

Giọng nói của cô gái có chút trầm thấp, những ký ức này đối với cô ta mà nói cũng không phải chuyện vui gì, Duncan không bắt cô ta nói tiếp: "Làm sao cô và A Cẩu quen nhau? Những giáo đồ mặt trời đó nói cô là tín đồ của Giáo phái Nhân Diệt, còn nói rằng chỉ tín đồ Nhân Diệt mới có thể triệu hồi được ác ma biển sâu, nhưng hình như cô không thừa nhận cách nói này."

"Tôi còn lâu mới tin vào 'giáo phái' gì đó! Mẹ kiếp, tôi chỉ tin vào bản thân mình thôi!" Shirley bất chợt làm ầm lên, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng hạ giọng xuống, cố gắng giả vờ rất gia giáo và rất lễ độ: "Tôi và A Cẩu... đã quen nhau vào mười một năm trước."

Duncan đột ngột dừng bước và nhìn chằm chằm vào mắt Shirley: "Mười một năm trước? Cho nên..."

"Chính là sau lần gọi là 'rò rỉ nhà máy' đó," Shirley cũng nhanh chóng dừng lại và cúi đầu giải thích: "Tình huống cụ thể tôi không nhớ rõ, A Cẩu nói nó cũng không nhớ rõ... có thể là nó được tín đồ Nhân Diệt nào đó triệu hồi ra ngoài, nhưng người triệu hồi nó chắc chắn đã bị thủ vệ của Giáo hội Biển Sâu trừ khử, sau đó nó bị 'trói buộc' với tôi một cách không giải thích được..."

Shirley che giấu rất nhiều thứ, trong lời kể lơ mơ ngắn gọn của cô ta có quá nhiều chi tiết bị bỏ qua.

Duncan có thể cảm nhận được sự che giấu và tránh né của cô gái này, cũng không quá để ý.

Đây là một cách tự bảo vệ rất bình thường, cho dù đối mặt với một tồn tại mạnh mẽ không thể chống cự, cô ta cũng theo bản năng tránh để mọi chi tiết của mình bị lộ cả ra ngoài.

Bản thân có lẽ có thể sử dụng các biện pháp đe dọa để buộc Shirley phải tiết lộ nhiều hơn, nhưng điều này chưa chắc có thể đạt được toàn bộ sự thật, mặt khác, giữa anh và cô gái này vẫn còn thiếu sự tin tưởng cơ bản, vì vậy chủ đề này có thể tạm dừng ở đây.

Duncan lắc đầu, nhìn hai bên đường phố có chút đổ nát, cùng những người qua đường rõ ràng là nhàn rỗi và chậm nhịp hơn những khu phố khác, hơi cảm thán nói: “... Hầu như không nhìn thấy có trẻ con, trên đường không phải là người già thì cũng là người trung niên, ngay cả thanh niên cũng không nhiều."

“Thành khu cũ đều như vậy cả,” Shirley ngược lại coi như là điều đương nhiên, cô ta dường như rất hiểu: “Những người có năng lực đều đã chuyển đến Khu phố Thập Tự, những người không thể chuyển đi đều là người già hoặc là kẻ không lý tưởng. Hơn nữa, khu phố này cũng không thể nào có trường học cộng đồng, bọn trẻ hiển nhiên cũng sẽ không ở lại, chắc chắn đều đã đi theo cùng người lớn rồi..."

Nghe Shirley phân tích nghiêm túc, Duncan chỉ ậm ừ cho qua chuyện.

Anh có thể tưởng tượng được xu hướng già đi của dân số thành khu cũ này, nhưng dù vậy, bầu không khí thiếu sức sống trên con phố này vẫn hơi quá mức khiến người ta để ý.

Trong khi suy nghĩ, ánh mắt của Duncan chú ý đến một ông lão với mái tóc hoa râm đang ngồi trước một cửa hàng đối diện con đường, người này dường như đang phơi nắng, nhưng nhận thấy bóng dáng người lạ xuất hiện trên đường phố, lúc này đang ném tới ánh nhìn nghi hoặc và bối rối.

Duncan dẫn theo Shirley đi thẳng tới.

“Chào buổi sáng,” Duncan chào ông lão đang phơi nắng ở cửa: “Chúng tôi đến từ Khu phố 4, muốn hỏi thăm một chút… Đường đến giáo đường đi thế nào vậy?”

Thực ra anh không hề quan tâm giáo đường ở đâu, chỉ là kiếm đại một cái cớ để bắt chuyện với người dân địa phương.

"Giáo đường? Giáo đường hiện tại không mở cửa, có trời mới biết vị nữ tu sĩ đó chạy đi đâu rồi," Ông lão đang phơi nắng hơi tỉnh táo lại trong vẻ biếng nhác, ngồi dậy tò mò quan sát người xa lạ trước mặt: "Thật hiếm lạ, chỗ này của chúng tôi bình thường không có người ngoài nào sẵn lòng đến... Các người tới đây làm gì?"

“Thăm viếng bạn bè,” Duncan thuận miệng nói: “Bình thường không người nào sẵn lòng đến? Tại sao?”

"Còn không phải do nhà máy chết tiệt đó," Ông lão tức giận bất bình oán thán, dường như cũng khá bất mãn với hiện trạng hoang phế của khu phố: "Đã bao nhiêu năm rồi! Xung quanh nhà máy vẫn bộ dạng không một ngọn cỏ khó mà chịu nổi đó, người người đều nói hóa chất rò rỉ năm đó chưa hề được dọn sạch, ngay cả người ở khu phố phụ cận đều đi đường vòng mỗi khi đi ngang qua đây, còn ai dám đến gần nơi này..."

Duncan đưa mắt nhìn Shirley một cái, sau đó lại nói: “Tôi từng xem qua một tờ báo cũ, trên đó nói xung quanh nhà máy đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi mà…”

"Trên báo nói... Trên báo nói chuyện tốt đầy ra đó! Trên báo còn nói quan chấp chính mới sẽ chấn hưng khu công nghiệp phía tây thành phố!" Ông lão nhổ nước bọt sang một bên: "Kết quả thì sao? Phía tây thành phố tồi tệ hơn mỗi ngày, nhà máy cũ ở đây của chúng tôi vẫn là một đống hoang tàn... Tôi nói cho các người hay, khi nhà máy đó vẫn còn nơi này là một nơi tốt lành, khi đó giàu có nhất trong mấy khu phố ở thành khu hạ chỉ có Khu phố 6, bây giờ nhìn xem đây là bộ dạng quỷ quái gì..."

Ông lão vừa oán trách liền lải nhải luyên thuyên, khó khăn lắm mới có người xa lạ đến nghe ông ta nhắc tới, khiến vẻ biếng nhác lúc phơi nắng vừa rồi của ông ta lập tức biến mất tăm tích, Duncan thấy thế vội vàng ngắt lời: “Phải rồi, ban nãy tôi để ý thấy nơi này không có lấy đứa trẻ nào... người trẻ tuổi cũng không nhiều, họ đều đã chuyển đi rồi sao?"

"Chuyển đi? Nơi này không có ai chuyển đi hết, nơi đổ nát này dầu gì cũng có nhà cửa của mọi người, tiền thuê nhà ở những khu phố khác cũng có dễ trả nổi đâu?" Ông lão lắt đầu: “Người trẻ tuổi không nhiều đó là vì người trẻ tuổi đều già rồi, còn trẻ con... haizz..."

Ông lão chợt thở dài.

"Nơi này, đã mười một năm không có đứa trẻ nào được sinh ra rồi!"

“Mười một năm không có trẻ sơ sinh?!” Duncan cuối cùng hơi trợn to hai mắt: “Thật sao?”

"Điều này còn có thể giả sao? Tôi đã sống ở đây hơn nửa đời người rồi," Ông lão liếc mắt: "Ta nói, tất cả đều do nhà máy đó gây ra... đất đai gần nhà máy đều đã bị ô nhiễm..."

Duncan không nói gì, chỉ chậm rãi đứng thẳng người dậy, ánh mắt nhìn về phía cuối khu phố, nhìn vào vị trí của nhà máy bỏ hoang mà anh đã tìm thấy trên bản đồ trước đó.

Shirley bên cạnh vẫn tò mò nói chuyện với ông lão, cô ta hỏi thăm đối phương về chuyện của nhà máy đó, hỏi thăm về những cư dân ở lại Khu phố 6, hỏi thăm có bao nhiêu người đã chuyển khỏi đây trong mười một năm qua.

Tuy nhiên, ông lão dường như đã mất kiên nhẫn, ông ta cáu kỉnh xua tay, lẩm bẩm một số điều than phiền và hầu như đều trả lời qua loa lấy lệ đối với những câu hỏi của Shirley.

"Chúng ta đi thôi," Duncan đột nhiên nói với Shirley, chuyển sự chú ý của cô gái này trước khi tính nóng nảy của cô ta phát tác, sau đó anh lại liếc nhìn ông lão đã tiếp tục phơi nắng trở lại, khẽ gật đầu: "Cảm ơn nhiều."

"Ồ, không có gì," Ông lão xua tay: "Đi thong thả."

Bình Luận (0)
Comment