Shirley nhanh chóng dẫn theo A Cẩu rời đi, Duncan thì thu hồi ánh mắt từ giao lộ phía xa, lần nữa lại rơi vào đống đổ nát của nhà máy.
Sau khi ngọn lửa linh thể lui đi, bức màn che vô hình lần nữa khép lại, nhà máy lại khôi phục dáng vẻ "bình thường" trước kia — dấu vết hỏa hoạn hoàn toàn bị xóa sạch, tro tàn không chỗ nào không có cũng ẩn vào trong hư vô.
Tầm mắt của Duncan từ từ di chuyển lên phía trên, dời đến bên trên nhà máy và bầu trời.
Anh tưởng tượng, tưởng tượng có một bức màn mỏng như lụa lặng lẽ bao phủ lấy xung quanh, che giấu sự thật bên dưới hiện thực, cư dân hiện có ở Khu phố 6 tuy rằng không nhiều, nhưng mấy ngàn nhân khẩu thì luôn có, mà dưới mắt của mấy ngàn người này, bức màn che vô hình đó đã che phủ chân tướng trong mười một năm.
Những cư dân ở đây thậm chí đã hoàn toàn lãng quên vụ hỏa hoạn đó ngay cả trong ký ức - Họ chỉ cho rằng do "ô nhiễm hóa chất" rò rỉ từ nhà máy mới dẫn đến sự đổ nát đến tận bây giờ của khu phố.
Nghĩ đến đây, Duncan đột nhiên cau mày.
Sự thật trong nhà máy là một trận hỏa hoạn, A Cẩu cũng đã xác nhận rằng xung quanh nhà máy không hề có ô nhiễm hóa chất lưu lại, nếu đã không có cái gọi là "ô nhiễm" tồn tại... vậy cả Khu phố 6 chưa từng có một đứa trẻ sơ sinh nào được sinh ra trong suốt mười một năm lại bởi vì điều gì?!
Nếu không phải do ô nhiễm hóa chất dẫn đến trẻ sơ sinh bị tuyệt hậu... thì lẽ nào là một lực lượng nào đó trong lĩnh vực siêu phàm, đang ngăn cản sự ra đời của những đứa trẻ sơ sinh ở Khu phố 6?
Duncan nhìn bầu trời trầm ngâm suy tư.
Xem chừng... bức màn che vô hình đó có quy mô còn lớn hơn anh tưởng.
...
"Chúng ta đã chạy ra ngoài... thật sự đã chạy ra ngoài rồi?"
Trong một con hẻm nhỏ nào đó cách Khu phố 6 một quãng, Shirley thò đầu ra trong bóng tối. Cô ta thận trọng quan sát xem có quan trị an tuần tra trên con đường gần đó hay không, đồng thời hạ thấp giọng nói với góc phố bên cạnh.
Trong góc có một bóng đen thui thùi lùi chiếm cứ, phảng phất bóng tối vô hình vô chất có xúc cảm nhớp nháp, A Cẩu trốn trong bóng tối này, phát ra giọng nói trầm thấp mơ hồ: "Không phải chúng ta đã chạy ra ngoài, mà là vị đại nhân vật đó đã thả chúng ta đi."
“Đệch, đều một ý cả.” Shirley giơ giơ tay, ngồi bệt xuống đất không thèm để ý hình tượng: “Mẹ kiếp, dọa chết ta rồi… Thở mạnh cũng không dám, toàn bộ quá trình còn không dám chửi thề, còn phải giả vờ ngoan ngoãn... A Cẩu, ngươi không biết đâu..."
“Ta biết, thứ ta có thể nhìn thấy còn nhiều hơn cô, cô quên rồi sao?” Giọng nói trong bóng tối vang lên yếu ớt: “Cảm thấy thế nào, đi chung với một bóng ma tâm lý của không gian thứ trong dáng vẻ tươi cười dễ thấy đó có phải còn mệt mỏi hơn là đối phó với đám quan trị an và thủ vệ hung thần ác sát không?"
"... Ngươi đừng nói nữa, ta lạnh," Shirley liếc mắt: "Đều trách ngươi lần trước nói với ta đáng sợ như vậy, nếu ta không biết gì, hôm nay nhất định cũng sẽ không biết sợ... Ngươi nói xem tại sao một đại nhân vật như vậy lại phải giả làm một 'người thường' chứ? Thậm chí còn chen lên xe buýt như một người bình thường, thậm chí lúc lên xe còn mua vé! Ai có thể ngờ rằng sẽ đụng phải hắn theo cách này!
A Cẩu trầm lặng hai giây: "... Có lẽ chỉ là hứng thú tự nhiên, có lẽ chỉ đang ngó chừng cô thôi, ta sợ nhất là điều này... Chúng ta đã giao thiệp với tồn tại này, sợ rằng số phận đã bị vướng vào rồi... "
Shirley khẽ rùng mình, cẩn thận dè chừng hỏi: "Ý của ngươi là... sau này chúng ta thật sự sẽ còn gặp lại hắn? Tha cho ta đi..."
“Cô đã quên lời hắn nói trước lúc chia tay rồi sao?” A Cẩu thở dài: “Hắn sẽ tìm được chúng ta.”
Shirley nhất thời không lên tiếng, chỉ cúi đầu trầm lặng. Một lúc sau, A Cẩu mới đột nhiên nói: "Sao hả? Sợ rồi? Hối hận rồi? Điều đó bây giờ có thể hơi muộn rồi... Lúc trước ta đã nhắc nhở cô rồi, bước vào lĩnh vực siêu phàm thì phải chuẩn bị sẵn sàng việc đối phó với các loại lực lượng cấp cao, những thứ đó phần lớn đều nằm ngoài sức tưởng tượng của con người — Nếu như mấy tháng trước cô nghe theo lời khuyên của ta, đừng bắt đầu điều tra chuyện cũ lâu năm hồi đó, thì bây giờ cô vẫn có thể sống cuộc sống bình yên của riêng mình..."
"Hối hận cái rắm!" Shirley cúi đầu, hung dữ cắt ngang lời nói của A Cẩu: "Ngay từ đầu ta chưa từng hối hận, sau này cũng sẽ không! Ngươi đừng tiếp tục nói với ta mấy lời xúi quẩy chết tiệc này nữa!"
"Được được được, ta không nói nữa — Cô nghỉ ngơi đủ chưa? Sắp đến giờ chúng ta phải đi rồi, 'người bạn mới' đó của cô không phải đã hẹn với cô rồi sao?"
"Ta... Ta chờ thêm hai phút nữa," Shirley gãi gãi tóc, giọng nói có chút khó chịu: "Chân có chút nhũn ra, chờ thêm chút nữa đi..."
A Cẩu không nói nữa, chỉ phát ra tiếng gừ gừ khàn khàn, sau đó cái bóng uốn éo mà nó đang ẩn náu thu nhỏ lại từng chút một, dần dần hòa vào bóng của Shirley.
...
Đến giờ ăn trưa, Fanna nhét bánh mì phết mứt hoa quả vào miệng, vừa nuốt từng miếng lớn vừa nhìn tài liệu tóm tắt trong tay, nàng ta cảm thấy hơi nghẹn nên tiện tay cầm lấy chiếc ly bên cạnh rót và uống mấy ngụm.
Giọng của thúc phụ Dante từ bên kia bàn vọng lại, mang theo vẻ bất lực: “Fanna, ăn uống phải nhã nhặn hơn — hơn nữa đừng uống rượu như uống nước lã.”
"Nhưng dị đoan sẽ không chờ đợi, rút ngắn thời gian nhất có thể cho bữa ăn thì sẽ có thể mau sớm đưa những dị đoan đó đến gặp Chủ của chúng," Fanna ngước nhìn thúc phụ của mình, vừa cố gắng nuốt thức ăn trong miệng vừa nói: "Hơn nữa đây cũng đâu phải đang tham gia một bữa tiệc ở bên ngoài..."
"Ăn chung với gia đình cũng phải chú ý lễ nghi – con như vậy sớm muộn gì cũng sẽ không thể gả đi được," Dante rất là đau đầu nhìn cháu gái đã đến tuổi kết hôn nhưng ngay cả bạn trai cũng chưa dẫn về của mình: "Ài, chi bằng nói con đã không thể gả đi được nữa rồi..."
Động tác ăn uống của Fanna cuối cùng cũng chậm lại, vị thẩm phán quan trẻ tuổi có vẻ hơi lúng túng: “Chức trách… thẩm phán quan của con tương đối…”
"Giáo hội Biển Sâu cũng không cấm thần quan kết hôn, thẩm phán quan cũng đều có gia đình bình thường, ta cũng từng đọc qua 'Nguyên Điển Bão Tố'," Dante lắc đầu: "Nói nghiêm túc, thật sự không có ai hợp sao?"
Fanna cúi đầu, dùng dao ăn chọc chọc bánh mì trong đĩa: “Chủ yếu là do không giỏi đánh đấm…”
“… Sau này vẫn nên hỏi xem liệu lời thề có thể rút lại được không,” Dante thở dài, tỏ vẻ lo lắng: “Năm đó lúc nhận lễ con không nên tùy tiện thề thốt, đặc biệt là điều thứ nhất, nhất quyết phải cường giả gì đó mới được đồng hành với mình. Khi đó giáo chủ Valentine lẽ ra phải ngăn con lại…”
Fanna đầu thấp hơn một chút, thân hình cao lớn lúc này lại đầy vẻ lúng túng, khi được thúc phụ dạy dỗ nàng ta vẫn giống như khi còn bé, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Lời thề đâu có thể tùy tiện rút lại được, đó là giao ước thần thánh được lập trước mặt Nữ thần. Hơn nữa... con khi đó cũng không tính là tùy tiện thề thốt, hầu như tất cả các nữ thủ vệ đều sẽ có điều đó khi lập lời thề. Đó là tượng tương của lòng dũng cảm do Bão Tố ban tặng cho chúng ta, đó cũng là để chứng minh cho Nữ thần…”
Dante yên lặng nhìn cháu gái cao hơn mình gần nửa cái đầu: “Vậy con có từng nghĩ một ngày nào đó sẽ rèn luyện bản thân thành vô địch thiên hạ không?”
Fanna: "... Đây không phải là vì lời thề thứ hai và thứ ba sao..."
Dante: "... Than ôi."
Đây có thể coi là chủ đề mà hai chú cháu thỉnh thoảng lại nhắc đến trong một hai năm trở lại đây, mà mỗi lần chủ đề này đi đến hồi kết đều sẽ kết thúc trong sự gượng gạo mất tự nhiên, lần này cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, Fanna đã nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nàng ta giải quyết trận chiến trên đĩa thức ăn với tốc độ đáng kinh ngạc, sau đó thu dọn tài liệu trong tay, đứng dậy chuẩn bị xin rời đi: "Con ăn xong rồi, thúc phụ, người... Hở?"
Fanna đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn mặt Dante Wayne, giơ ngón tay chỉ vào mắt giả hồng ngọc của đối phương: "Thúc phụ, vết thương gần mắt của người đang rướm máu... không có sao chứ?"
"Hả?" Dante sửng sốt một chút, vội vàng đưa tay sờ lên, sau khi nhìn thấy vết máu trên tay lại vội vàng đứng dậy lấy gương, kiểm tra tình trạng mắt giả của mình — Ông đột nhiên nhìn thấy bên mép nhãn cầu làm từ hồng ngọc của mình đang rỉ ra máu tươi từng chút một, huyết dịch chảy xuống theo vết sẹo gấp nếp quanh vết thương, lượng máu không nhiều nhưng rất đáng sợ.
"Người trước hết đừng cử động," Fanna nhanh chóng đi tới, đưa tay ấn gần mắt Dante, đồng thời thấp giọng tụng niệm lời văn trong "Nguyên Điển Bão Tố": "Nguyện gió biển làm ẩm tứ chi, làm cho máu thịt này hồi phục như trước.”
Dưới tác dụng của lời văn cầu khấn thần thánh, Dante cảm thấy gần vết thương của mình có chút ngứa ngáy, vết máu nhỏ li ti nhanh chóng ngừng chảy. Ông có chút bất đắc dĩ: “Không cần phải kinh hãi như vậy, đây cũng không phải là lần đầu tiên trong mấy năm qua — dù sao cũng là quặng và kim loại lạnh giá, thỉnh thoảng sinh ra chút 'xung đột nhỏ' với thân thể máu thịt cũng là hiện tượng bình thường."
Biểu cảm trên mặt Fanna không có chút nào là thả lỏng, nàng ta vẫn nhìn chằm chằm vào con mắt hồng ngọc của Dante, một lúc lâu sau mới hỏi: "Người có cảm giác nào khác không? Có đau rát không? Hay là nhìn thấy một số ảo ảnh nào đó qua con mắt hồng ngọc này?"
Dante chớp chớp mắt, ông nhìn Fanna, trong con mắt hồng ngọc từng được gia trì chúc phúc phản chiếu rõ nét sự vật mắt nhìn thấy —
Ngọn lửa bùng cháy hừng hực phía sau Fanna, tro tàn và vết cháy sém giăng khắp trong phòng ăn, than cốc và vật chất nóng chảy đã mất đi hình thái tích tụ và rủ xuống từ trần nhà, giống như một điềm gở treo ngược.
Nhãn cầu hồng ngọc hơi nóng lên, sau đó lại dần trở lại lạnh như băng.
Dante mỉm cười: "Đương nhiên không, mọi thứ đều bình thường."