Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 117 - Chương: 117

Chương: 117

Sau khi xuống xe và bước lên quảng trường lát đá phiến trước viện bảo tàng, Hải Đế không khỏi hít một hơi thật sâu, làn gió biển mát lạnh có chút mằn mặn thổi tới, dường như cũng thổi bay sự mệt mỏi và lo lắng tích tụ sau một thời gian dài làm việc liên tục, mang đến cho nàng ta một chút nhẹ nhõm.

Bác sĩ tâm thần trẻ tuổi này đã không có kỳ nghỉ trong gần một tháng, hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây hầu như ngày nào cũng phải đối mặt với tín đồ tà giáo cáu kỉnh và điên cuồng. Nàng ta thậm chí còn cảm thấy sự điên cuồng trong đầu những tín đồ tà giáo đó đã dần cảm nhiễm tinh thần của mình, khiến bản thân mỗi ngày gần đây đều phải đấu tranh với mất ngủ và nằm mộng.

May ra, hôm nay nàng ta cuối cùng cũng không cần phải suy nghĩ đến những giáo đồ điên điên khùng khùng đó, cùng bệnh lý tâm hồn biến đổi bất bình thường của bọn họ.

Lại một cơn gió biển từ cuối phố thổi tới, thổi tung váy đầm của Hải Đế. Nàng ta đưa tay giữ lấy chiếc váy đầm dài và chiếc mũ rộng vành trên đầu, ngước nhìn toàn kiến trúc lớn màu trắng với mái vòm tinh xảo và tòa nhà phụ xinh đẹp trước mặt.

Bảo tàng Hải Dương ở Khu phố Thập Tự là một trong những viện bảo tàng lớn nhất ở thành bang Phổ Lan Đức — đồng thời cũng là một trong những viện bảo tàng truyền kỳ nhất.

Hải Đế đi về phía viện bảo tàng, mà trong đám đông cách đó không xa, một hướng dẫn viên du lịch đang giới thiệu bối cảnh của viện bảo tàng cho khách du lịch. Giọng nói xuyên thấu của hướng dẫn viên du lịch lọt vào tai Hải Đế:

"... Tòa kiến trúc lớn được xây dựng vào năm 1802 này ban đầu là tài sản của Công ty Thương mại Viễn dương Parr Brothers. Tại thời kỳ cường thịnh, nó đóng vai trò là trung tâm lưu trữ lớn nhất của thành bang Phổ Lan Đức, xử lý đống tài sản đáng kinh ngạc, đồng thời được cho là biểu tượng của đỉnh cao thịnh vượng thương mại của thành bang Phổ Lan Đức. Nhưng một biến động vào năm 1822 đã thay đổi hoàn toàn số phận của tòa kiến trúc này..."

Có người đúng lúc đặt câu hỏi: "Lúc đó đã xảy ra chuyện gì?"

“Nghe nói - chỉ là nghe nói, khi đó một con tàu chở hàng vượt đại dương dưới danh nghĩa của anh em nhà Parr đã gặp phải một làn sương mù dày đặc quái dị trên đường trở về; trong làn sương mù dày đặc, con tàu chở hàng xui xẻo đó đã nhìn thấy một con tàu ma đang bùng cháy ngọn lửa và đi ngang qua sát bên thân tàu...”

“Con tàu chở hàng đó đến sau cùng đã thoát khỏi màn sương mù và thậm chí trở về cảng an toàn, nhưng bóng ma tâm lý của sự điên cuồng vẫn hằn sâu trong nội tâm mỗi thuyền viên lúc bấy giờ, đồng thời nhanh chóng lan ra toàn bộ đội ngũ tàu thuyền của anh em nhà Parr. Trong vòng mấy tháng sau đó, tất cả các con tàu dưới danh nghĩa anh em nhà Parr đều bắt đầu gặp phải những tai nạn đáng sợ; không ngừng có thuyền viên phản bội, mất tích, thậm chí có người còn thực hiện những nghi lễ hiến tế đẫm máu để làm vui lòng các vị thần vô danh...”

“...Tàu thuyền viễn hành gặp phải gió bão trên biển vốn bình lặng, hoặc đụng phải tảng băng trôi trong vùng biển ấm áp, thủy thủ phản bội cho nổ chất nổ trên tàu, phá hủy nồi hơi, thậm chí săn giết đồng sự của họ... Những tai nạn quỷ dị tương tự như vậy lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, cuối cùng đã chôn vùi hoàn toàn việc làm ăn của Parr Brothers, khiến công ty thương mại viễn dương của họ phải nộp đơn xin phá sản và gây dựng lại vào cuối năm đó...”

“Mà sau lần đó, anh em nhà Parr đã tiến hành chia nhỏ tài sản còn lại dưới tên công ty của họ, đồng thời quyên tặng một phần trong đó cho đương cục thành bang, trong đó bao gồm cả tòa kiến trúc trước mặt chúng ta đây... Nó đã trải qua nhiều lần sửa đổi kể từ đó, chức năng cũng có mấy lần đổi mới, cho đến năm 1855, nơi này cuối cùng được sửa đổi thành Bảo tàng Hải Dương và duy trì hoạt động cho đến tận nay.”

“Người ta nói rằng cho đến hôm nay, bóng ma tâm lý của gần một thế kỷ trước vẫn còn phảng phất trong viện Bảo tàng Hải Dương này… Bóng dáng của anh em nhà Parr thỉnh thoảng sẽ trở lại viện bảo tàng, đồng thời tạm thời ở lại phòng làm việc của họ vào thời điểm đó; hoặc có nhân viên mặc đồng phục của công ty thương mại viễn dương xuất hiện tại khu triển lãm và hỏi khách du lịch về vị trí của khu văn phòng trong sự bối rối...”

"Tất nhiên, tất nhiên! Đây chỉ là những lời đồn đại thôi, bên trong viện bảo tàng đã được các thần quan của giáo hội kiểm tra và ban phúc qua, hơn nữa còn có một đội thủ vệ túc trực, đảm bảo rằng sẽ không có tai họa siêu phàm nào xảy ra, mọi người có thể yên tâm tham quan — Nhưng nếu mọi người thực sự cảm thấy hứng thú với những câu chuyện truyền thuyết ly kỳ và kỳ quái này, thì cũng có thể trải nghiệm một chút "Mật thất mạo hiểm" ở cánh hông viện bảo tàng. Có điều trước khi trải nghiệm hạng mục mật thất thì cần phải đến giáo đường ở quảng trường tiếp nhận sự tẩy lễ tạm thời và kiểm định ý chí trước..."

Lời nói của hướng dẫn viên du lịch và khách du lịch dần nhỏ lại, Hải Đế vượt qua đám người đi về phía trước, nhưng lại đột nhiên cảm thấy bước chân có chút nặng nề.

Kho mậu dịch hải dương một thế kỷ trước, sương mù dày đặc trên biển khơi mang đến tai họa, hạm đội bị nguyền rủa, bóng mờ quanh quẩn trong viện bảo tàng...

Khoảng thời gian này, Hải Đế ngày ngày tiếp xúc với tín đồ tà giáo, lại nghe được không ít "phong thanh" thông qua các đường giây phía chính phủ, đột nhiên cảm thấy hạng mục tham quan ngày nghỉ dường như cũng không phải là một ý kiến hay ho gì... đôi khi thậm chí còn không bằng đi dạo chơi ở thành khu hạ, hoặc nghe theo sự dẫn dắt của phụ thân, ghé thăm một chút cửa tiệm đồ cổ kỳ quặc kia.

Nhưng sau khi loay hoay chưa đầy hai giây, bác sĩ tâm thần trẻ tuổi đột nhiên hạ quyết tâm và sải bước về phía cửa chính của viện bảo tàng.

Kể một số câu chuyện kinh dị vừa phải khi giới thiệu các điểm tham quan là phương pháp phổ biến của hướng dẫn viên du lịch, hơn một nửa số câu chuyện kinh dị tại thế giới này đều không thể tách rời các yếu tố sương mù biển, con tàu ma và các thủy thủ phản bội, trong viện bảo tàng có những câu chuyện ma, trong tiệm đồ cổ nói không chừng còn có những thứ đáng sợ hơn những câu chuyện ma thì sao - Một bác sĩ tâm thần suốt ngày tiếp xúc với bệnh thần kinh như nàng ta có thể sợ điều này?

Không ai có thể ngăn cảng nàng ta tận hưởng kỳ nghỉ được chờ đợi từ lâu này! Ngay cả Tà thần của không gian thứ đều không thể!

Quyết tâm vững vàng, bước đi như gió, bác sĩ tâm lý tiểu thư sải bước qua chỗ bán vé như dũng sĩ sẵn sàng xuất chinh, đi qua cửa chính viện bảo tàng và bước vào tòa kiến trúc cổ xưa có lịch sử gần một thế kỷ này.

Khách tham quan trong viện bảo tàng ít hơn dự đoán, có lẽ vì không phải ngày nghỉ lễ chính thức, nên sảnh ở tầng một của địa điểm thậm chí trông có chút vắng vẻ.

Một số hướng dẫn viên địa điểm đang chỉ dẫn đường đến khu triển lãm chính cho một số du khách gặp khó khăn, trên bức tường cao chót vót ở cuối sảnh tầng một cố định một bộ xương cá kình khổng lồ và đủ loại mô hình tinh xảo của các loại tàu biển, một giảng viên ăn mặc thành thuyền trưởng đang giới thiệu kiến thức về tàu chiến thời kỳ đầu cho một số đứa trẻ.

Hai cô gái trông chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, có lẽ vẫn còn đang đi học, đang dắt nhau đi đến cửa chính dẫn đến khu triển lãm chính, họ cười cười nói nói suốt dọc đường, có vẻ như có mối quan hệ rất tốt.

Địa điểm được chiếu sáng rực rỡ và bầu không khí thoải mái.

Hải Đế hời thở phào nhẹ nhõm, đi theo hai cô gái trẻ đến đại sảnh nơi có khu triển lãm chính, sẵn sàng tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh này.

Sau đó, nàng ta ngửi thấy một mùi có hơi là lạ.

Ngửi vào... như có thứ gì đó đang cháy...

...

Phụ cận Khu phố Thập Tự, Duncan bước ra khỏi một chiếc xe buýt chạy bằng hơi nước, anh mua một cuốn tạp chí giải trí ở một sạp báo gần đó và chuẩn bị giết thời gian cho điều này.

Cuộc điều tra gần phế tích nhà máy không có quá nhiều tiến triển, sau khi Shirley và A Cẩu rời đi, anh lại đi loanh quanh Khu phố 6 một lúc lâu và hỏi thăm người dân địa phương một số chuyện. Nhưng rất hiển nhiên, cư dân bình thường thì không thể nào do thám được sự thật đằng sau "bức màn che", những gì cư dân của Khu phố 6 nhớ chỉ có thông tin do chính phủ tiết lộ. Mà tất cả mọi người đều cho rằng sự suy tàn của khu khố là do ô nhiễm hóa chất nhà máy để lại và sự chểnh mảng của đương cục thành bang gây ra — Điều này không khác gì mấy tình hình mà ông lão phơi nắng đó tiết lộ.

Sự thật bị bức màn che bao phủ, hồ sơ ghi chép trong hiện thực bị sửa đổi qua, những gì đương cục thành bang tiết lộ chỉ là thông tin sau sửa đổi, nhưng Duncan không thể chỉ dựa vào điều này mà kết luận "bức màn che" do Tòa thị chính hoặc giáo hội của thành bang Phổ Lan Đức dựng lên được - Bởi vì trong thế giới tồn tại những hiện tượng siêu phàm này, một dị thường hoặc dị tượng mạnh mẽ có thể che đậy tầm mắt của tất cả mọi người.

Khi đối mặt với dị thường và dị tượng mạnh mẽ, thậm chí ngay cả cái gọi là "hiện thực" cũng là một bức tranh sơn dầu có thể bị bôi lên và sửa đổi.

Bây giờ xem ra, nguồn gốc của "bức màn che" đó không hề nằm ở trong nhà máy, thậm chí có thể còn không ở trong Khu phố 6; nếu cái gọi là "nguồn gốc" này chính là mảnh vỡ mặt trời, vậy thì nó hẳn còn ẩn núp ở chỗ sâu hơn.

Trước khi nắm giữ nhiều manh mối hơn, cuộc điều tra không thể tiếp tục tiến hành được.

Duncan ngồi xuống chiếc ghế dài bên đường, vừa thản nhiên đọc nội dung trong tạp chí giải trí, vừa suy nghĩ chuyện của tương lai.

Những giáo đồ mặt trời đó đang tìm kiếm mảnh vỡ mặt trời, bọn họ khuấy động thành bang không được yên bình; Ký ức và giấc mơ của Nina mơ hồ chỉ hướng mảnh vỡ mặt trời, giữa cô bé và mảnh vỡ mặt trời đó rất có thể tồn tại một mối liên hệ nhất định; Bản thân thông qua mặt nạ mặt trời đã nhìn thoáng thấy dáng dấp của mặt trời thật, vật không thể diễn tả được trông giống như Tà thần đó đã nhìn thấy bản thân và lên tiếng cầu cứu bản thân...

Trong lúc vô tình, bản thân dường như đã rơi vào một mớ chỉ lộn xộn.

Thành bang Phổ Lan Đức, điểm dừng chân đầu tiên của bản thân trong xã hội văn minh thế giới này, vốn tưởng rằng sẽ là một nơi hòa bình, phồn vinh và an ninh, nhưng không ngờ “trạm thứ nhất” này lại không yên ổn như vậy.

Duncan thở dài và khẽ lắc đầu, mà tại lúc này, qua dư quang nơi khóe mắt, anh đột nhiên nhìn thấy một đám khói kỳ lạ bốc lên bầu trời phía trên khu phố gần đó.

Trong khói mù còn mơ hồ có ánh lửa bốc lên.

Duncan ngẩn người, từ trên băng ghế đứng lên, anh chú ý thấy trên đường phố còn có rất nhiều người cũng nhìn thấy chỗ khói mù và ánh lửa đó và không ít người đi đường dừng chân nán lại, mà ngay sau đó, anh lại nhìn thấy có người hốt hoảng chạy qua phố lớn và nghe thấy ai đó cao giọng hét lớn:

"Cháy rồi! Viện bảo tàng cháy rồi!!"

Bình Luận (0)
Comment