Khói dày đặc bốc lên, trong khói xen lẫn với ánh lửa thấp thoáng, có người chạy nhanh trên đường phố và la hét, Duncan thì hơi trợn to hai mắt khi nghe thấy tiếng kinh hô đó.
Viện bảo tàng... Bảo tàng Hải Dương gần Khu phố Thập Tự... Nina!
Chiều nay chính là ngày Nina cùng bạn học đến thăm Bảo tàng Hải Dương gần Khu phố Thập Tự, đúng ngay hướng có khói mù bốc lên kia!
Duncan cất bước muốn lao về hướng viện bảo tàng, nhưng anh nhanh chóng ý thức rõ chạy từ khu phố này đến viện bảo tàng cũng không dễ dàng. Ngay cả khi khói cách mắt thường có thể nhìn thấy, con đường cong cong quẹo quẹo cũng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian. Đón xe đến đó cũng không thực tế - chưa kể ở đây cũng không có phương tiện giao thông thuận tiện và đầy đủ như vậy. Cho dù anh thực sự có thể ngăn được một chiếc xe, sợ rằng cũng không người nào sẵn lòng chở anh đến hiện trường vụ cháy nguy hiểm.
Duncan nhanh chóng tính toán trong đầu, tuy anh rất nôn nóng, nhưng cũng không mất bình tĩnh. Sau khi nhanh chóng sắp xếp tình huống trước mắt, một ý nghĩ táo bạo hiện lên trong đầu anh.
“Aye!” Anh đột nhiên ra lệnh trong lòng, đồng thời tăng nhanh bước chân, nhanh chóng lách mình chui vào trong bóng tối của một tòa nhà trong con hẻm nhỏ bên cạnh
Ngọn lửa linh thể màu xanh lá chợt lóe lên, Aye vốn đang tuần tra gần đó hiện ra bóng dáng từ không trung, vỗ cánh đáp xuống vai Duncan.
Duncan quay đầu liếc nhìn con chim bồ câu, trong lòng đã trau chuốt mạch suy nghĩ rõ ràng:
Đã biết con chim này có thể mang theo các vật thể vật chất xuyên toa qua lại không gian, hơn nữa trong quá trình xuyên toa còn có thể bảo đảm "hàng hóa" nguyên vẹn. Lại biết lượng mang theo của con chim này rất dồi dào, trong mấy lần thử nghiệm đến trước mắt chưa từng đạt đến điểm nút.
Vậy thì... nó có phải cũng có thể "mang" mình đến viện bảo tàng bên đó không?
Ý nghĩ táo bạo này nhanh chóng trở nên kiên định, Duncan đồng thời cũng khẽ thở dài trong lòng — anh chưa bao giờ thử để Aye mang theo một người sống tiến hành xuyên toa, đây dù sao cũng là một thử nghiệm mang tính nguy hiểm cực lớn, mà gần đây anh quả thật không tìm thấy tín đồ tà giáo nào thích hợp để hiến thân cho sự nghiệp nghiên cứu; anh vốn định đợi sau khi sự "đi săn" của Aye có chút thu hoạch lại sắp xếp thử nghiệm trên thân thể con người, không ngờ sẽ có tình huống này xảy ra... nhưng như vậy cũng tốt.
Nếu đã không tìm được người thử nghiệm, thì dùng thân thể và linh hồn không sợ chết của mình làm đối tượng của thử nghiệm đầu tiên vậy — Bất kể thế nào, Aye ít nhất có thể đảm bảo rằng bản thân "hàng hóa" còn nguyên vẹn trong quá trình vận chuyển, nghĩa là ít nhất cơ thể này có thể đến khu phố nơi viện bảo tàng một cách nguyên vẹn; mà nếu cơ thể này thực sự chết một lần nữa do lực lượng thần bí trong quá trình truyền tống... vậy thì cùng lắm bản thân lại từ Thất Hương Hào phóng chiếu và nhập thân lần nữa, coi như tải lại lần hai.
"Ta muốn ngươi 'giao một chuyến hàng'," Duncan sờ sờ vào đôi cánh của Aye: "Đưa đến viện bảo tàng ở Khu phố Thập Tự — vùng gần tòa kiến trúc cỡ lớn màu trắng mà ngươi đã bay qua sáng nay."
Aye ngẹo đầu, thông minh như người như nó, vừa nhìn thấy khói mù mịt ở phía xa trên bầu trời liền hiểu được ý muốn của Duncan: “Làm một chuyến du ngoạn nói đi là đi sao?”
"Ngươi cứ nói được hay không thôi."
"Làm chút..."
"Làm."
Con chim bồ câu không nói một lời mạnh mẽ vỗ cánh, một luồng ngọn lửa linh thể màu xanh lá bốc cháy từ trong hư không, biến nó thành một con bồ câu khung xương linh thể. Ngay sau đó nó bay vút lên không trung, nhanh chóng vờn quanh Duncan — Một giây tiếp theo, ngọn lửa u lục lóe một cái rồi biến mất, Duncan đã hóa thành một luồng ánh sáng, biến mất dần trong vòng xoáy do ngọn lửa hình thành.
Một giây sau, một con chim bồ câu trắng như tuyết bay vút lên trời từ trong bóng tối sâu trong con hẻm, nhanh chóng lao tới cột khói đen đang bốc lên dữ dội ở khu phố bên cạnh.
Kế cận Bảo tàng Hải Dương ở Khu phố Thập Tự, các đội viên cứu hỏa gấp gáp chạy tới từ Cục phòng cháy chữa cháy đã bắt đầu cố gắng đối kháng với trận hỏa hoạn xảy đến bất ngờ này. Nhờ cơ sở hạ tầng tương đối tốt ở Khu phố Thập Tự và thuộc tính đặc thù của viện bảo tàng là nơi công cộng, phụ cận đây không chỉ có đơn vị phòng cháy chữa cháy thường trú, mà còn có đầy đủ máy bơm nước khẩn cấp và lối thoát hiểm. Khi các đội viên cứu hỏa bắt đầu nỗ lực dập tắt hỏa hoạn thì một số người bị mắc kẹt trong viện bảo tàng đã kịp thoát ra ngoài từ các lối thoát hiểm ở hai bên tòa nhà chính và hoảng loạn tập trung dọc theo quảng trường.
Mọi người hoảng sợ bàn tán về ngọn lửa bất ngờ ập tới từ hành lang và đại sảnh, bàn tán về những tiếng nổ rú lên kỳ lạ ở sâu trong viện bảo tàng, cùng một số bóng dáng hình thù kỳ quái náo loạn — Một số người hiển nhiên là đang sinh ra ảo giác thính giác và thị giác dưới áp lực nghiêm trọng này, đang không ngừng miêu tả một số cảnh tượng vô cùng đáng sợ với những người xung quanh, mà điều này càng làm trầm trọng thêm sự lây lan của sự hoảng loạn.
Nhưng các nhân sĩ chuyên nghiệp đã hành động, các thần quan của giáo đường ở quảng trường và những người thủ vị thường trú có kinh nghiệm phong phú trong việc ứng đối với các dấu hiệu ô nhiễm gây ra bởi loại áp lực tinh thần tập thể này; đã có hai mục sư đi vào đám đông, đốt xông hương bên cạnh những người kích động nhất, bình phục tâm trạng quá khích của người bị hại; trong khi mấy thủ vệ khác thì bắt đầu phân tách đám đông và đưa những người có nguy cơ ô nhiễm tiềm ẩn ra riêng, chuẩn bị tiến hành trấn an tinh thần và kiểm định ý chí sau sự việc.
Mà trong bóng tối của một tòa nhà cách quảng trường viện bảo tàng mười mấy mét, một nhóm ngọn lửa màu xanh lá bất ngờ bốc lên.
Ngọn lửa u lục xoắn ốc và ngưng tụ, giống như một cánh cửa lớn mở ra từ hư không một cách vô căn cứ, Duncan bước ra khỏi đó, ngọn lửa quấn quanh trên người biến mất theo làn gió, anh bước ra khỏi bóng tối, con chim bồ câu Aye thì vỗ cánh bay và đáp xuống vững vàng trên vai anh.
Duncan quay đầu liếc nhìn Aye, ghi lại trải nghiệm mới trong lòng, cùng với cảm giác tiến hành "truyền tống vật sống".
Đúng như dự liệu của anh, Aye đến viện bảo tàng thông qua phương thức "phi hành", mà không phải là "đến trong nháy mắt" giống truyền tống giữa cửa tiệm đồ cổ và Thất Hương Hào như ngày thường.
Điều này cho thấy việc "truyền tống" của Aye nhất thiết phải dựa trên điểm neo làm cơ sở - khi truyền tống giữa cửa tiệm đồ cổ và Thất Hương Hào, các điểm neo lần lượt là "chủ cửa tiệm đồ cổ" và "thuyền trưởng", nhưng khi nó mang theo một điểm neo trong số đó, thì chỉ có thể trung thực bay đi trong không gian hiện thực.
Còn như cảm giác được Aye “mang” suốt chuyến bay thì… rất kỳ diệu.
Trong quá trình này anh hoàn toàn không mất đi ý thức, nhưng lại không thể quan sát xung quanh một cách thông thuận. Thông qua sự liên kết với ngọn lửa linh thể, anh có thể mơ hồ chia sẻ nhận thức của Aye, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy một số hình ảnh từ trên bầu trời cao nhìn xuống, cảm nhận được xúc cảm luồng khí lưu thổi qua cơ thể. Nhưng tất cả những “cảm giác cộng hưởng” này dường như đều bị ngăn cách bởi một bức màn che, không thể rõ ràng và trực quan như chính cơ thể bản thân.
Có lẽ... điều này do cấu trúc cơ thể của Aye khá khác so với con người, hoặc cũng có thể do Aye có ý chí của riêng mình, nên không thể bị tiếp quản và kiểm soát hoàn toàn.
Nhưng những điều này đều là vấn đề nhỏ, Duncan hiện tại cũng không để ý tới — Hôm nay trong tình thế cấp bách mở ra "chức năng mới" của Aye đã coi như là một thu hoạch cực lớn rồi, có vấn đề chi tiết gì thì sau này anh có thể cân nhắc đến sau, chuyện quan trọng nhất trước mắt là xác nhận tình hình của Nina.
Phi hành đương nhiên không nhanh bằng truyền tống, anh từ khu phố bên cạnh "bay" tới mất mấy phút, nhưng so với chạy bộ hoặc đi phương tiện giao thông thông thường, tốc độ này đã hết sức kinh người rồi - Trên đường đi cũng không có chậm trễ quá lâu.
Duncan đã nhìn thấy tòa kiến trúc cỡ lớn đang bốc cháy đó. Anh nhìn thấy tòa nhà chính của viện bảo tàng màu trắng đó chia làm ba tầng. Thế lửa ở tầng một và hai của nó là hung dữ và mạnh mẽ nhất. Khói dày đặc cuồn cuộn từ trong mấy cửa sổ của tầng hai phun trào ra ngoài, còn có những ngọn lửa bùng phát từ một số cửa sổ phun ra phừng phực. Còn trên chóp của tòa kiến trúc thì có thể nhìn thấy một cột khói, thoáng thấy có những ngọn lửa từ trong đó phả ra.
Thế lửa phân bố rải rác này nhìn giống như một cột lửa khổng lồ bùng phát ở tầng một của viện bảo tàng, xuyên thẳng một đường qua sàn của mấy tầng và chóp của tòa kiến trúc.
Các đội viên cứu hỏa đã bắt đầu sử dụng một số vòi chữa cháy ở rìa quảng trường. Các vòi phun nước áp suất cao to lớn đang phun về phía tòa nhà chính của viện bảo tàng, nhằm cố gắng giảm nhiệt độ của các bức tường bên ngoài tòa nhà, ngăn chặn sự sụp đổ càng thêm chết người xảy ra của tòa nhà cổ kính hàng trăm năm tuổi này. Còn một số người sống sót đang tập trung tại rìa quảng trường, đang được mục sư trấn an hoặc trả lời các câu hỏi từ các quan chức.
Duncan đi thẳng về phía những người sống sót, vừa đi vừa xác nhận xem có bóng dáng của Nina trong số họ không.
Đi được nửa đường, anh nghe thấy một số người sống sót trong đó đang run rẩy tả lại những gì mình nhìn thấy —
"... Ngọn lửa đột nhiên bùng lên từ trong không khí! Thật sự xuất hiện một cách vô căn cứ! Thật giống như nó đã cháy từ rất rất lâu, nhưng vẫn luôn không có ai nhìn thấy, sau đó bỗng dưng bùng phát!"
"Có tiếng gào thét, tiếng rít sắc bén, giống như ma quỷ đang cười giễu cợt!"
"... Một người cháy sém toàn thân bò ra khỏi phòng, Nữ thần tại thượng à! Đó là một người mặc quần áo cũ từ nhiều thập kỷ trước... Hắn bò ra khỏi phòng, nhưng trước đó căn phòng đó không hề cháy! Sau khi người đó bò ra ngoài ngọn lửa mới bắt đầu cháy lên!"
Những người sống sót ở rìa quảng trường vô cùng hoảng loạn, không ít người đều đang mô tả lại cảnh tượng khủng khiếp rối loạn mất trật tự. Duncan đi đến chỗ họ, nhìn thấy một vị thần quan của Giáo hội Biển Sâu để râu ngắn màu đen, trên người mặc áo choàng mục sư đã nhíu mày thật chặt.
"Tỷ lệ hoảng loạn quá cao, một phần ba người có tinh thần không ổn định, những người này có dấu hiệu bị lực lượng siêu phàm ô nhiễm..." Vị mục sư Biển Sâu này cau mày, nói nhanh với chiến sĩ thủ vệ bên cạnh: "Trong viện bảo tàng có thể có vật không sạch sẽ... Khi nào thì tiếp viện của giáo đường sẽ đến?"
"Ít nhất phải nửa giờ nữa."
"...Không được, không còn kịp nữa rồi, nếu như thật sự có vật không sạch sẽ, nhìn quy mô này chỉ sợ trong vòng mười mấy phút nữa sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát..." Mục sư áo choàng đen quay đầu liếc nhìn viện bảo tàng, sau đó đột nhiên quay sang một người đi theo hầu bên cạnh: "Hãy mời các quan trị an tiếp quản nơi này."
Sau đó y xé bỏ chiếc áo choàng mục sư trên người, để lộ áo ngắn và quần dài màu đen bên trong, sau đó lại giơ cuốn "Nguyên Điển Bão Tố" trong tay lên, lớn tiếng cầu chúc ngắn gọn —
"Xin ngài làm chứng! Chúng ta sẽ quyết chí tiến lên!"
Những người thủ vệ còn lại cũng đồng thanh hô to: "Xin ngài làm chứng!"
Sau tiếng cầu chúc, quanh thân một số tín đồ bão tố đã hiện lên một lớp sương nước mỏng lơ lửng, vờn quanh thân thể họ như sóng biển che chở. Giây tiếp theo, họ sải bước về phía tòa nhà vẫn còn đang bốc cháy hừng hực đó.