Từ việc phán đoán trong viện bảo tàng có thể có một lực lượng siêu phàm ngoài tầm kiểm soát, đến việc hoàn thành việc tự ban phúc và dẫn đội xông vào đám cháy, các tín đồ Bão Tố thuộc Giáo hội Biển Sâu này chỉ mất tổng cộng mười giây.
Duncan nhìn những người này cứ như vậy xông về phía đám cháy, ngay sau đó đội viên cứu hỏa ở quảng trường bắt đầu phối hợp một cách thuần thục, họ dùng vòi chữa cháy tiến hành yểm trợ, bắt đầu làm mát lối vào viện bảo tàng và mở ra lối đi; một nhóm nhỏ khác thì nhanh chóng kiểm kê và bước ra khỏi hàng, nhóm nhỏ này lại treo huy hiệu Giáo hội Biển Sâu và sự vật giống như bùa hộ mệnh ở bên ngoài trang bị bảo vệ thông thường, cũng lao vào trong viện bảo tàng.
Các quan trị an ở lại rìa quảng trường thì tiếp nhận công việc trấn an và khai thông những thị dân còn lại, đồng thời bắt đầu liên hệ với các giáo đường gần đó để tiếp nhận những người chạy thoát khỏi đám cháy bị đánh dấu và nghi ngờ bị ô nhiễm tinh thần này.
Được đào tạo bài bản và phối hợp chặt chẽ, không chỉ diễn luyện qua vô số lần, mà còn trải qua thực chiến không biết bao nhiêu lần.
Đây chính là dáng điệu của một thành bang đã tồn tại trong thế giới quỷ dị đầy rẫy những hiện tượng siêu phàm cho đến nay và phát triển đến mức phồn vinh thịnh vượng này phơi bày ra — trong tai nạn nhanh chóng phân biệt bóng ma tâm lý của siêu phàm, nhanh chóng áp chế nó đến mức mà người phàm có thể chịu đựng được trước khi sự ăn mòn bùng phát ở một mức độ nhất định; người siêu phàm và người bình thường đều tiếp nhận giáo dục và huấn luyện đầy đủ trong các lĩnh vực liên quan, đồng thời huấn luyện các biện pháp xử trí cơ bản này đến mức gần như là phản ứng bắp thịt — mà chỉ khi đó quần thể mới có thể tiếp tục tồn tại.
Duncan nhìn thấy tất thảy những điều này, nhưng không có nhiều thời gian để cảm thán — anh kiểm tra những người thoát được bụi đất đầy mặt ở rìa quảng trường đó, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Nina trong số đó.
Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về hướng viện bảo tàng.
Từ trong viện bảo tàng đang cháy rực lửa, truyền tới một luồng khí tức có hơi quen thuộc.
Anh cất bước đi về phía viện bảo tàng, nhưng vừa bước ra hai bước, đã bị một vị quan trị an ngăn lại: "Tiên sinh, phía trước có nguy hiểm, hãy giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp."
Duncan liếc nhìn vị quan trị an này, gật đầu và quay đi.
Dây dưa với nhân viên phía chính phủ tại hiện trường chẳng những lãng phí thời gian, mà còn làm chậm trễ công việc của những nhân sĩ chuyên nghiệp, Duncan là một người thực dụng, nên anh dứt khoát rời khỏi cửa chính của viện bảo tàng, nhanh chóng đi vòng sang phía bên kia của quảng trường, sau đó tìm một góc khuất trốn vào — Giây tiếp theo, một con chim bồ câu bay thẳng qua quảng trường và lao vào một ô cửa sổ đang phát ra ánh lửa ở mặt bên của viện bảo tàng.
Trên quảng trường có người nhìn thấy cảnh này, nhưng chỉ cho rằng đó là một con chim bồ câu tội nghiệp bị khói lửa dày đặc làm cho choáng váng bay lụi, thở dài vài tiếng rồi không thèm để ý nữa.
Trong viện bảo tàng, Duncan lại bước ra khỏi vòng xoáy ngọn lửa u lục.
Khói mù, ánh lửa và sóng nhiệt lập tức phả vào mặt.
Duncan không e ngại những thứ này, nhưng anh có thể cảm giác được chức năng của thân thể máu thịt này của mình đang bị hoàn cảnh hiện trường hỏa hoạn ảnh hưởng. Nếu cứ đi vào như vậy, linh hồn của bản thân có thể không sao, nhưng thân thể này chắc chắn không sử dụng được nữa.
Nhưng anh cũng không hành động liều lĩnh, từ trước khi lao vào anh đã biết mình nên làm gì.
Ở đây khắp nơi đều là lửa, mà lửa... là thứ rất nghe lời.
Duncan nín thở, một ngọn lửa nhỏ màu u lục lặng lẽ lưu chuyển dưới chân anh, sau đó trong nháy mắt liền tiêu tán vào hư không, dưới sự tiếp xúc ngắn ngủi này, anh đã thiết lập một liên hệ vô hình với những ngọn lửa xung quanh — giống như ở hội nghị của giáo đồ mặt trời ở tầng hầm của nhà máy bị bỏ hoang lúc trước, anh cảm nhận được sự thần phục của những ngọn lửa xung quanh.
Ngay cả luồng khí nóng như thiêu đốt trong không khí cũng bắt đầu thay đổi, không còn ảnh hưởng đến hô hấp của cơ thể này nữa.
Duncan hít một hơi nhè nhẹ, đi về phía cánh cửa bị ngọn lửa chặn lại.
"Lui ra."
Thế là ngọn lửa liền rút đi và dần tắt lịm sau lưng anh, để lộ ra một hành lang đầy khói cuộn dày đặc và tàn lửa khắp nơi.
Duncan quay đầu liếc nhìn lại, rồi lại quan sát vật đánh dấu trên các bức tường gần đó, đoán được nơi mình "hạ cánh" hẳn là một văn phòng ở rìa khu triển lãm chính, mà hành lang phía trước này hẳn là lối đi dành cho nhân viên viện bảo tàng, cuối lối đi là khu triển lãm chính, một bên lối đi còn có cầu thang hoặc thang máy dẫn lên các tầng khác.
Anh bước vào hành lang, vừa tìm kiếm về phía trước vừa tập trung tinh thần, cố gắng tìm phương vị của Nina trong viện bảo tàng — Nhưng thành thật mà nói, anh hoàn toàn không chắc mình có thể "định vị" được thành công vị trí của đối phương hay không.
Bởi vì đây là lần đầu tiên anh làm loại chuyện này... Tuy nói nhận thức hiện tại của bản thân vượt xa người thường, Đầu Sơn Dương cũng đã nói "trực giác của thuyền trưởng là chỉ hướng chính xác nhất", nhưng loại thao tác cao độ cảm nhận hơi thở của ai đó từ khoảng cách xa này đối với anh mà nói vẫn coi như là một lĩnh vực khá xa lạ, thậm chí được cho là một kỹ năng chỉ được thấy qua trong truyện.
Bây giờ anh cố gắng làm điều này như vậy, hoàn toàn bởi vì trong một khoảnh khắc nào đó trước đó khi ở quảng trường, bản thân mơ hồ cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc thoát ra từ trong viện bảo tàng, điều này khiến anh có ý nghĩ thử một lần.
Duncan cứ như vậy đi về phía trước trong hành lang, những ngọn lửa xung quanh lần lượt rút lui và dập tắt, mà anh vẫn không thể cảm nhận được Nina đang ở đâu, nhưng đột nhiên, anh lại cảm nhận được một thứ khác.
"Hửm?"
Duncan nghi ngờ lẩm bẩm, đưa mắt nhìn về hướng cảm giác truyền tới — Không xa phía trước, trên sàn nhà bên dưới cầu thang, một "ấn ký" ngày càng rõ nét trong nhận thức của anh đang khẽ nhộn nhạo.
Chủ nhân của ấn ký dường như vẫn còn sống.
Duncan chỉ do dự chốc lát, sau đó nhanh chóng chạy về hướng trong cảm nhận. Anh băng qua ngọn lửa không ngừng rút lui và dập tắt, chạy xuống cầu thang đã bắt đầu yếu dần và lỏng lẻo, đồng thời cố gắng hết sức mở rộng phạm vi khống chế của mình đối với ngọn lửa và áp chế thế lửa của toàn bộ tòa kiến trúc dưới giới hạn mà thân thể này có thể chịu đựng. Mà "ấn ký" kia trong đầu anh thì ngày càng rõ rệt, đến sau cùng, anh thậm chí bắt đầu nghe được mang máng “giọng nói” từ "ấn ký" đó truyền tới --
"... Tay? À, mấy vết thương trên tay mình đây đều là nhẹ, sau ba hai hôm sẽ khỏi thôi...
"Dĩ nhiên rồi, mình luôn rất mạnh mẽ mà...
"Yên tâm đi, khe cửa bị chặn kín rồi, khói tạm thời không vào được... Bạn thông minh thật đấy, vậy mà lại biết chỗ này có thủy phòng... Ừm, bạn xem bản đồ đường đi trước rồi hả? Giáo viên trên lớp có giảng qua sao? Giáo dục an toàn... Ừm... Mình thì không thể nghe nghiêm túc được, a haha...
"Bạn nói ban nãy nhìn thấy một con chó? Bạn nhìn nhầm rồi đó, nơi này lấy đâu ra chó, a haha..."
"... Người bị ngất ở bên này thì làm sao? Bạn cũng không biết? Được rồi... Ít nhất vẫn còn sống... Không sao, chúng ta nhất định sẽ được cứu..."
Bản thân nghe không nhầm, đó là giọng của Shirley.
Duncan nhận ra ấn ký đó, đúng là "ngọn lửa" nhỏ mà anh để lại trên người Shirley cách đây không lâu, còn giọng nói của đối phương đang truyền vào tâm trí anh thông qua ấn ký.
Luồng khí tức quen thuộc mà bản thân cảm nhận được trong một khoảnh khắc ở quảng trường trước đó dường như cũng do ấn ký này mang đến — Anh không hề chủ động liên lạc với ấn ký này, nhưng lại bị động cảm nhận được sự tồn tại của nó bởi vì khoảng cách quá gần.
"Ấn ký" này xem như là lần đầu tiên Duncan chủ động thả ra, vì vậy vẫn còn rất nhiều đặc tính anh không quen thuộc, nhưng bây giờ có vẻ như, mối liên hệ giữa ngọn lửa linh thể còn hữu ích hơn anh tưởng.
Trong lúc hơi cảm khái, trong lòng anh cũng sinh ra một ít nghi hoặc:
Shirley đang nói chuyện với một người khác, nghe giống như là bạn của cô ta... cô ta đang ở cùng với ai vậy?
...
Thủy phòng đóng kín đã trở thành nơi ẩn náu tạm thời, không gian chật hẹp và ngột ngạt ngăn chặn tai họa đang không ngừng đến gần ngoài kia. Trong bồn rửa cách đó không xa còn có tiếng nước chảy rào rào. Đèn điện đã tắt, ánh lửa chập chờn chiếu vào qua cửa sổ trở thành nguồn sáng duy nhất ở đây. Nina cẩn thận co rúc người bên cạnh bể bơi, gần như có thể đếm được nhịp tim của mình.
Dồn dập lạ thường.
Người bạn mới của cô, cô gái tên Shirley đó đang kiểm tra tình hình phong tỏa của cửa ra vào và cửa sổ. Hai tay của đối phương bị ngọn lửa thiêu bỏng, nhưng vẫn bận rộn như không việc gì. Mà cách đó không xa vẫn còn một vị nữ sĩ đang nằm trên sàn nhà — Nina không quen biết vị nữ sĩ này, chỉ nhìn thấy nàng ta bị gạch rơi trúng bất tỉnh trên đường chạy loạn đến đây, bèn cùng Shirley kéo vị nữ sĩ này vào nơi này.
Đánh giá từ cách ăn mặc, vị nữ sĩ này rõ ràng không phải là một người nghèo ở thành khu hạ như bản thân, mà là một vị tiểu thư có thể diện sinh sống tại thành khu thượng... Thật không may, khi đối mặt với tai họa, một người thể diện và một người nghèo khổ ở thành khu hạ cũng không khác biệt gì.
Tiếng nước trong bồn bỗng nhỏ dần, đồng thời dần tắt hẳn.
"... Máy bơm nước tổng ngừng máy rồi," Nina vẫn luôn lắng nghe tiếng động xung quanh, lúc này đột nhiên nói: "Lửa rất lớn."
“Người bạn mới” thấp hơn cô phải một cái đầu kia đi tới và ngồi xổm xuống trước mặt cô, hai đôi mắt nhìn nhau trong bóng tối.
“Bạn rất sợ ư?” Shirley nhỏ giọng hỏi.
“Mình rất sợ lửa…” Nina gắng sức ôm chặt hai chân, cảm giác giọng nói đều có run rẩy: “Đặc biệt, đặc biệt sợ lửa.”
"... Thực ra mình cũng rất sợ," Shirley trầm lặng hai giây: "Được rồi, là sợ nhất — mình sợ lửa nhất..."
"Chẳng nhìn ra chút nào," Nina lắc đầu: "Vừa rồi bạn còn xông ngang xông dọc."
“Bởi vì sợ, cho nên mới xông ngang xông dọc,” Shirley vô tư ngồi bệt xuống: “Bởi vì quá sợ hãi, cho nên một khi dừng lại chắc chắn sẽ không dám tiếp tục xông lên nữa... Nhưng bây giờ thì hay rồi, hai chúng ta đều bị mắc kẹt cmn ở đây mất rồi, không còn nơi nào để chạy, chỉ có thể chờ đợi như hai kẻ ngốc."
Nina trong bóng tối chạm vào cánh tay của Shirley, đột nhiên phát hiện đối phương cũng đang run rẩy.
Đối phương quả thực cũng rất sợ hãi.
"Bạn chửi thề," Nina thấp giọng nói: "Mình còn tưởng rằng... bạn là một học sinh ngoan có gia giáo."
"Đã đến lúc này rồi, thì đừng giả vờ cmn nữa, mình vốn dĩ là như vậy," Shirley nói, trên khuôn mặt bị khói hun đen mang theo nụ cười rạng rỡ: "Hơn nữa... Thôi bỏ đi."
Cô ta dường như muốn nói gì đó với Nina, nhưng đến cuối cùng lại nuốt trở vào, sau đó cô ta quay đầu nhìn về phía cửa và hỏi: "Mau dùng đầu óc tốt của bạn phân tích xem, chúng ta còn có thể sống được bao lâu ở đây?"
Nina ngẩng đầu liếc nhìn: "Mình... Mình cũng không biết, nhưng chỉ cần có thể ngăn được khói, tạm thời sẽ được an toàn. Căn phòng này rất kiên cố, hơn nữa còn ở ngã rẽ cầu thang, trong một chốc hẳn sẽ không đổ sập xuống."
Shirley dửng dưng ò một tiếng, sau đó cô ta do dự một chút, mới chậm rãi nói tiếp: "Đúng rồi, mình bảo... nếu như mà, mình nói là nếu như, nếu như mình có cách đưa chúng ta ra ngoài, nhưng cách thì có thể sẽ tương đối dọa người. Bạn... có muốn thử không?"
“Cách?” Nina khó hiểu nhìn đối phương: “Cách gì?”
"Thì là..." Shirley đứng lên, nhưng đột nhiên lại ngồi trở lại: "À, thôi bỏ đi, đợi một lát trước, còn chưa tới lúc, còn chưa tới lúc..."
Nina: "...?"