"Thời gian dường như đột nhiên trở nên rất rất chậm, trong bóng tối và cái nóng bức đến gần, Nina cảm thấy đầu óc mình đang vận chuyển không kiểm soát —
Cô dường như nhớ lại khi mình còn nhỏ; nhớ lại lúc ở cùng chú trong cửa tiệm đồ cổ chạy lên chạy xuống để "giúp đỡ", nhưng lại làm mọi thứ đều rối tung lên; nhớ lại những câu chuyện đằng sau những món "đồ cổ" mà chú đã kể và giải thích cho mình nghe, đến sau cùng tất cả thực ra chỉ là bịa đặt và thêu dệt nên; nhớ lại lần đầu tiên mình đến lớp, lần đầu tiên mình nhìn thấy cơ chế hơi nước trong sách giáo khoa, lần đầu tiên mình được thầy khen, lần đầu tiên mình kết bạn... rồi lần đầu tiên mình mất đi bạn bè.
Cô cảm thấy đầu óc mình rối bời, ý thức càng lúc càng hỗn loạn.
Khói đã bắt đầu xông vào phòng từng chút một, ảnh hưởng đến hơi thở, cũng ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ.
Mà những ký ức hỗn loạn và dồn dập đó, cuối cùng đều biến thành dáng vẻ bị ngọn lửa nuốt chửng.
Một trận hỏa hoạn... một trận hỏa hoạn chỉ tồn tại trong ký ức, dường như lại bùng cháy hừng hực trước mắt cô.
Nina ngơ ngác nhìn sàn nhà cách đó không xa, tựa như chỉ một giây nữa thôi bên dưới sẽ đột nhiên nhen nhóm lên ngọn lửa. Nhưng ngay tại lúc này, cô đột nhiên cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán mình.
“Cậu không sao chứ?” Shirley có chút lo lắng nhìn “bạn” mình: “Đột nhiên ánh mắt ngây dại… còn không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó.”
"Tớ... Tớ không sao," Nina vội vàng lắc đầu, nắm lấy cánh tay Shirley: "Cảm ơn cậu... chỉ là đột nhiên nhớ tới người nhà thôi."
"Người nhà..." Shirley nghe được mấy chữ này thì chợt ngẩn ra, sau đó dường như thuận miệng hỏi: "Gia đình cậu gồm có những ai?"
"Chỉ có một người chú... cha mẹ tớ đã qua đời từ rất nhiều năm về trước rồi, tới lớn lên cùng với chú," Nina suy nghĩ một chút, đầu chậm rãi vùi vào đầu gối: "Tớ đã hứa với chú ấy là hôm nay sẽ về nhà sớm..."
"Cậu... cậu và chú chắc là có quan hệ rất tốt nhỉ?" Shirley dường như có chút không thích hợp với loại đề tài này, dường như cũng không biết nên an ủi bạn bè thế nào, dường như không có gì để nói: "Chú ấy làm nghề gì?"
"Chú ấy chỉ là một người bình thường. Nhà chúng tớ mở một cửa tiệm đồ cổ ở thành khu hạ và chú ấy đang quản lý một mình..." Nina chậm rãi nói, sau đó nhận thấy vẻ mặt kinh ngạc của Shirley, cô vội vàng xua tay: "Không phải tiệm đồ cổ rất hoành tráng như cậu nghĩ đâu, nó không có lấy một món đồ thật."
"Nghe ra cũng rất hoành tráng mà!" Shirley lập tức tâng bốc: "Chủ cửa tiệm à! Nếu có một cửa tiệm riêng, cho dù là ở thành khu hạ... vậy thì cuộc sống của gia đình cậu hẳn là cũng không tệ nhỉ?"
“Thật ra cũng rất bình thường,” Nina tiếp tục xua tay: “Mấy năm trước sức khỏe của chú không được tốt lắm, thêm vào đó việc làm ăn trong tiệm cũng chẳng ra sao, không để dành được bao nhiêu tiền… Nhưng tớ cảm thấy chú thực sự rất giỏi, chú ấy thậm chí còn có thể trò chuyện với thầy Morris rất rất lâu! Chú ấy biết rất nhiều thứ, thầy Morris còn nói chú ấy là một người học sâu biết rộng... "
Sau khi nghe xong Nina kể lại, Shirley làm ra vẻ nghiêm túc gật đầu: "Vậy đợi sau khi chúng ta ra ngoài tớ nhất định phải đến làm quen với chú của cậu..."
Nina cười lên, cô vừa định mở miệng nói gì đó, lại đột nhiên nghe thấy tiếng vang lớn từ hướng cửa truyền đến — Một giây sau, cửa thủy phòng vốn không bền chắc đó bị người ta đá văng từ bên ngoài và rơi xuống kêu lên rầm rầm!
Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên của Nina là ngọn lửa lớn ở hành lang bên ngoài nhất định sẽ bùng cháy và cuốn tới vì cánh cửa bị phá vỡ, đây là kiến thức mà cô học được ở trường. Nhưng giây tiếp theo, cô lại chỉ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cất bước đi vào cánh cửa – ngọn lửa theo dự đoán không hề xuất hiện.
Shirley cũng bị giật mình bởi tiếng vang lớn do cửa bị phá, cô ta kinh ngạc quay đầu lại, cả người lập tức cứng đờ khi nhìn thấy bóng người ở cửa.
Cô ta nhìn thấy hóa thân bóng ma tâm lý của không gian thứ đó đang lẳng lặng đứng ở cửa, mà trong dư quang nơi khóe mắt, một chút lửa cuối cùng nằm rạp xuống và rút lui dưới chân bóng dáng đó, cô ta kinh ngạc đứng dậy, muốn lui về phía sau một bước theo nỗi sợ hãi — Trong một phần trăm giây, cô ta thậm chí còn cân nhắc đến việc có nên đưa Nina, "người bạn" mới này ra ngoài hay không, nhưng trước khi cô ta kịp đưa ra bất kỳ hành động nào, Nina đã đứng dậy ở phía sau lưng cô ta.
“Chú Duncan?!” Nina ngạc nhiên vui mừng nhìn bóng người xuất hiện ở cửa, trong khoảnh khắc này, dường như mọi sợ hãi cùng phiền muộn đều tan thành mây khói theo sự xuất hiện của bóng dáng đó.
"Nina?" Duncan cũng có chút bất ngờ nhìn cô gái này — Anh kỳ thực là men theo "ấn ký" lưu lại trên người Shirley mà tìm tới nơi này, vốn định sau khi tìm được trợ thủ Shirley này trước rồi lại tiếp tục tìm kiếm những nơi còn lại của viện bảo tàng, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Nina đang ở ngay đây.
Giây tiếp theo, ánh mắt anh rơi vào trên người Shirley.
Nói như vậy... nội dung mà bản thân nghe được qua "ấn ký" trước đó, người nói chuyện với Shirley chính là Nina... "Bạn học" mà Nina nói là sẽ đi cùng lúc trước chính là Shirley?!
Trong đầu nhanh chóng đảo qua một lượt, Duncan đã hiểu ra, sau đó anh chú ý tới Shirley với sắc mặt thay đổi nhanh chóng, trước khi Triệu hoán sư rất có "duyên phận" với mình này mở miệng nói, anh đã tiến lên một bước và nhìn khắp bốn phía: "Xem ra hai đứa đều không sao."
Giây tiếp theo, anh nhận thấy trong phòng này vậy mà lại còn có người thứ ba: Một nữ sĩ trẻ tuổi mặc váy đầm dài đang bất tỉnh trên sàn nhà, nhưng có vẻ như vẫn còn sống.
Shirley lúc này cuối cùng cũng khôi phục lại năng lực suy nghĩ, cô ta đột nhiên nhớ tới mấy lời vừa rồi Nina nói với mình, sau một lúc lâu, cổ cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, mặt đầy vẻ như gặp ma: "Nina... ông ấy chính là... chú của cậu?"
"Đúng vậy!" Nina vui vẻ nói, sau đó nhào tới người Duncan: "Chú, sao chú lại ở đây? Lửa bên ngoài đã được dập rồi à?!"
"Vẫn chưa, nhưng thế lửa đã được kiểm soát." Duncan thản nhiên nói, anh biết rằng lời giải thích thoái thác mơ hồ này chắc chắn sẽ có vẻ rất đáng ngờ trong trường hợp bình thường, nhưng bây giờ Nina rõ ràng đang ở trong tình trạng bối rối. Cô gái đang hoảng sợ còn chưa tỉnh hồn này chỉ nắm chặt lấy cánh tay anh, lảm nhảm: "Tốt quá rồi, cháu còn tưởng hôm nay phải..."
"Được rồi, có gì đợi ra ngoài rồi hẵng nói, ở đây không phải chỗ để nói chuyện," Duncan ngắt lời Nina, sau đó liếc mắt nhìn Shirley, cùng vị nữ sĩ ngã trên sàn nhà đó: "Chúng ta phải đưa theo vị nữ sĩ này đi."
"Hả... vâng!" Nina phản ứng muộn màng, nhanh chóng chạy tới muốn kéo vị nữ sĩ đó dậy, Shirley cũng lập tức chạy tới giúp một tay — Nhưng bởi vì chênh lệch chiều cao, đối với họ việc này cũng không dễ dàng, thế là Duncan bước tới, định tự mình ra tay.
Nhưng ngay lúc anh đưa tay ra định đỡ vị nữ sĩ này đứng dậy, một thứ gì đó đột nhiên lọt vào tầm mắt của Duncan, khiến động tác của anh dừng lại.
Đó là mặt dây chuyền thạch anh tím trông có chút quen mắt.
Duncan sững người một lúc, chậm rãi nhớ lại chuyến thăm nhà lần đó của lão tiên sinh Morris và một số sự tình được tiết lộ trong lời nói của đối phương.
“Chú?” Giọng nói của Nina từ bên cạnh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Duncan.
Duncan nhẹ nhàng lắc đầu, liếc Nina một cái, sau đó thản nhiên liếc Shirley, khẽ mỉm cười: "Thế giới thật nhỏ."
Nói xong, anh đỡ vị nữ sĩ đó dậy, sau đó cõng nàng ta dưới sự giúp đỡ của hai cô gái.
Nhóm người rời khỏi thủy phòng, hành lang bên ngoài thủy phòng đã không còn nhìn thấy lửa, ngay cả khói dày đặc cũng tiêu tán phân nửa bởi vì "nguyên nhân không rõ". Shirley nhìn lối đi tối đen như mực ở phía trước, do dự chốc lát mới lên tiếng: "Đi về hướng nào?"
Duncan ngẩng đầu lên, đang định chỉ ra phương hướng, đột nhiên cảm giác được điều gì đó thông qua "lực lượng của ngọn lửa" tràn ngập trong viện bảo tàng trước đó, trong đầu nảy ra một ý niệm, anh thay đổi phương hướng ban đầu, bước nhanh về hướng một lối ra khác bên cạnh: "Đi bên này."
Dưới sự chủ động rút lui và dẫn đường của ngọn lửa, họ nhanh chóng rời khỏi nơi này, mà sau khi họ rời đi không lâu, một đám bóng người đột nhiên quẹo qua góc hành lang phía trước, xuất hiện ở gần thủy phòng.
Đó là tiểu đội thủ vệ của Giáo hội Biển Sâu đã xông vào biển lửa trước đó.
Tiểu đội này mặt mũi lấm lem tro bụi, nhưng phước lành của đại dương trên người mọi người vẫn chưa tiêu tan — Họ xông vào với quyết tâm liều chết, nhưng vì thế lửa trong viện bảo tàng đột nhiên lắng xuống nhanh chóng, nên vẫn bình yên vô sự.
"Lửa ở nơi này cũng đã bị dập tắt..." Mục sư dẫn đội khẽ nhíu mày, vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh vừa lẩm bẩm nói: "Thậm chí ngay cả khói cũng tiêu tán."
“Lửa đã tắt là chuyện tốt.” Một người thủ vệ thấp giọng nói.
“Quả thật là chuyện tốt, nhưng trong tình huống bình thường, hỏa họa lớn cỡ này sẽ không dễ dàng dập tắt như vậy.” Mục sư trầm giọng nói, đột nhiên, y chú ý tới cánh cửa bị vũ lực phá hóng của thủy phòng bên cạnh.
“Có người đã tới nơi này…” Một người thủ vệ lập tức tiến lên kiểm tra, sau khi xác nhận dấu vết gần cửa, y khéo léo lấy lư hương và sách cầu khấn ra, rồi lại đội một bộ thấu kính đặc chế lên đầu.
Bộ thấu kính đó trông giống như một chiếc mũ sắt nửa đầu dùng ống đồng, tay quay và một loạt thấu kính tạo thành, đồng thời còn có thể nhìn thấy phù văn phức tạp được khắc trên mép của một phần thấu kính.
Người thủ vệ này đặt lư hương xuống đất, sau đó điều chỉnh bộ thấu kính trên đầu, bắt đầu quan sát tất cả manh mối còn lưu lại ở gần đó.
"Không có tàn dư của lực lượng siêu phàm... chỉ là một vài người bình thường, không thể xác định chính xác số lượng cụ thể, khí tức rất hỗn loạn," Người thủ vệ nhanh chóng báo cáo: "Hẳn là những du khách bị mắc kẹt trước đó... cánh cửa bị phá vào bên trong, có vẻ như ai đó đã phá vỡ cửa từ bên ngoài và giải cứu mọi rời người đi.”
"Xác nhận không có lực lượng siêu phàm?"
"Không."
"... Tiếp tục tìm kiếm phía trên."
"Rõ!"