Trước cửa thoát hiểm ở phía tây của viện bảo tàng, Duncan dẫn theo Nina và Shirley chạy ra ngoài. Khi không khí trong lành và bầu trời sáng sủa cùng lúc xuất hiện, Shirley là người đầu tiên không ngừng hoan hô lên: "Tốt rồi! Chúng ta chạy ra ngoài rồi!"
Duncan liếc nhìn cô gái này, nhưng còn chưa kịp nói gì, anh đột nhiên cảm thấy nữ sĩ trẻ tuổi trên lưng kia đột nhiên khẽ cử động — Dưới sự kích thích của không khí trong lành và con đường gập ghềnh, vị nữ sĩ này cuối cùng đã tỉnh dậy.
Duncan nhanh chóng tìm một chỗ gần đó, đặt nàng ta xuống khỏi lưng mình.
Hải Đế từ từ tỉnh dậy.
Đau, trán đau dữ dội, giống như bị ai đó dùng cục gạch đập vào, sau đó cảm thấy khó chịu ở phổi do hít phải một lượng khói nhỏ; đây là những cảm giác ban đầu sau khi Hải Đế dần khôi phục lại ý thức; sau đó nàng ta chợt mở mắt ra, sau đó nữa thì ho lên dữ dội.
Sau cơn bối rối tột độ và cơn ho dữ dội, nàng ta mới chợt ý thức được mình đã được cứu – Bản thân đang ở một nơi nào đó bên ngoài viện bảo tàng, ánh nắng rực rỡ và không khí trong lành xung quanh đang bao quanh mình, trước mắt còn có vài bóng người.
"Chị tỉnh rồi à," Nina ngồi xổm xuống bên cạnh vị nữ sĩ trẻ tuổi này, quan tâm nhìn Hải Đế đang mở mắt cố gắng thích ứng với ánh sáng xung quanh: "Chị cảm thấy thế nào? Có chỗ nào đau không?"
“Đau đầu… Là mọi người đã cứu tôi?” Ánh mắt của Hải Đế cuối cùng cũng có thể tập trung thành công và thích ứng với ánh sáng chói chang ngoài trời. Nàng ta nhanh chóng phán đoán tình hình, đồng thời nhận ra hai cô gái trẻ trước mặt: “A, là hai người..."
“Chị biết chúng tôi?” Shirley sửng sốt, mở miệng nói theo bản năng.
“Không biết, nhưng tôi nhớ đã gặp qua hai người khi ở trong viện viện bảo tàng,” Hải Đế lắc đầu, vừa ngồi dậy vừa nhìn bốn phía: “Khụ khụ... Tôi đây là..."
“Chị bị đánh ngất, em và Shirley tạm thời kéo chị đến nơi an toàn, sau đó chú của em lao vào lửa cứu người, cũng đưa chị ra ngoài luôn,” Nina nói nhanh: “Bây giờ chị đã được an toàn.”
"Chú... Hả, là vị tiên sinh này sao? Cảm ơn..." Ánh mắt của Hải Đế rất nhanh rơi vào trên người Duncan, sau đó nàng ta vừa nói vừa gắng sức đứng lên, dường như muốn khom người cảm ơn, kết quả hành động này còn chưa hoàn thành, suýt chút nữa lại ngã xuống lần nữa.
Duncan đỡ nàng ta dậy: "Không cần khách sáo."
"Cảm ơn," Hải Đế yếu ớt ngẩng lên, vừa cúi đầu nói tiếng cảm ơn vừa sợ hãi khi nghĩ lại: "Nếu không có mọi người, tôi chắc chắn đã bị thiêu chết ở bên trong... Trận hỏa hoạn này thật quá đáng sợ... Thật sự rất cảm ơn, thật sự không biết tôi nên...”
“Không cần nói quá nhiều lời khách sáo,” Duncan nhìn vị nữ sĩ này, trên mặt lộ ra nụ cười: “Kỳ thật chúng ta ngược lại có chút duyên phận... Morris tiên sinh, cô quen không?”
Hải Đế sửng sốt một chút, có chút nghi hoặc nhìn Duncan: "Đó là cha tôi... Ngài quen ông?"
"Mặt dây chuyền này của cô," Duncan tỏ ý mặt dây chuyền "thạch anh" tím trước ngực Hải Đế: "Là món đồ từ cửa tiệm của tôi."
Hải Đế cúi đầu nhìn xuống mặt dây chuyền đeo trước ngực, trên mặt lộ ra vẻ hơi ngớ ra: "... Hả?!"
“Thế giới thật nhỏ, đúng chứ?” Duncan cười lên và đưa tay ra: “Chính thức tự giới thiệu bản thân một chút, tôi là Duncan Strain, đang kinh doanh một cửa tiệm đồ cổ ở thành khu hạ. Bên cạnh đây là cháu gái của tôi, Nina. Người bên này..."
"Tôi tên là Shirley!" Shirley lập tức chủ động mở miệng, dường như sợ chậm một bước, tên của mình sẽ bị nói ra từ miệng của một tồn tại một cực kỳ đáng sợ, như vậy cũng sẽ bị dính vào thứ tương tự lời nguyền: "Chị... chị có thể gọi tôi là Shirley!"
“Tôi tên Hải Đế Underwood,” Hải Đế nắm lấy tay Duncan, nàng ta cảm thấy đầu mình vẫn còn hơi choáng váng, nhưng vẫn cố gắng điều chỉnh trạng thái của bản thân: “Tôi là một bác sĩ tâm thần.”
“Bác sĩ tâm thần?” Duncan bất giác nhướng mày: “Cô là một bác sĩ tâm thần?”
"À, vâng, có lẽ trông trẻ hơn một chút... nhưng tôi là một bác sĩ tâm thần có bằng cấp cao," Hải Đế nói khá là tự hào, ngay sau đó nàng ta đưa tay mò mẫm khắp người, khó khăn lắm mới tìm được một tấm danh thiếp đã bị nhàu nát, nàng ta đưa tấm danh thiếp cho Duncan bằng hai tay: "Đây là danh thiếp của tôi, nếu cần đến, tôi sẵn sàng tư vấn miễn phí cho mọi người bất cứ khi nào..."
Một bác sĩ tâm thần được cấp phép cao đến từ thành khu thượng, đây có lẽ thực sự có thể là một mối quan hệ hữu ích.
Duncan cầm tấm danh thiếp, liếc nhìn qua, nhìn thấy bên trên có viết địa chỉ của một phòng khám nào đó nằm ở thành khu thượng, tên Hải Đế, số giấy phép và một mã gồm năm chữ số và chữ cái.
Đằng trước dòng mã đó có một ghi chú: Express Code.
Ánh mắt của Duncan hơi dừng lại tại dòng chữ "Express Code", anh nhớ lại đây hình như là một bộ phận của hệ thống bưu chính ở Phổ Lan Đức, nhưng lại không giống với thư từ bình thường cho lắm. Anh hình như đã nhìn thấy một cơ sở chuyên dùng để gửi và nhận "thư chuyển phát nhanh" ở đâu đó trong thành khu hạ, nhưng chủ nhân ban đầu của cơ thể này của mình hoàn toàn không có kinh nghiệm sử dụng thứ này.
Bởi vì điều đó rất đắt, bưu phí gần gấp mười lần so với một bức thư thông thường, mà chủ nhân ban đầu của cơ thể này cũng không có bất kỳ người thân hay bạn bè nào đáng để hắn bỏ ra mức giá cao như vậy để liên lạc khẩn cấp.
Duncan chỉ biết đại khái là loại "bưu kiện" đặc biệt này dựa vào đường ống hơi nước áp suất cao và kho chứa viên nang tiêu chuẩn để thực hiện chuyển phát nhanh; không chỉ có thể chuyển phát thư mà còn có thể dùng để chuyển phát các kiện hàng nhỏ; cho dù tính luôn thời gian tiêu tốn cho việc xử lý thủ công và thời gian gửi có thể cũng chỉ mất tối đa vài giờ để gửi một bưu kiện đến bất kỳ xó xỉnh nào của thành bang.
Nói thế nào nhỉ... chỉ có thể cảm khái thật không hổ là bác sĩ tâm thần cấp cao ở thành khu thượng, ngay cả tiếp nhận các cuộc hẹn tư vấn đều dùng đến thứ đắt tiền như vậy...
Trong lòng Duncan có chút cảm khái, cất tấm danh thiếp đi ổn thỏa, sau đó anh lại nghe thấy Hải Đế đột nhiên lên tiếng: "Đúng rồi, mọi người có cần phải tiến hành... đánh giá tinh thần sau tai nạn không?"
Duncan nghi hoặc liếc nhìn đối phương. Vị tiểu thư bác sĩ tâm thần trẻ tuổi này liền vội vàng giải thích: “Tất nhiên là miễn phí — Tôi không có ý gì khác, chủ yếu là do tinh thần của người sau khi gặp phải tai nạn sẽ rất dễ xuất hiện các vấn đề. Đặc biệt là ở những nơi có nhiều bộ sưu tập mang tính lịch sử như viện bảo tàng, áp lực tinh thần nặng nề cộng với sự ảnh hưởng của một số bộ sưu tập nào đó… sẽ rất dễ để lại bóng ma tâm lý về mặt tinh thần.”
Hải Đế dường như đang cố gắng cân nhắc câu từ, muốn phổ cập một số "kiến thức" rất chuyên nghiệp và cao cấp, thậm chí có số còn nằm ngoài cuộc sống của người bình thường cho mấy người trước mặt, nhưng nàng ta lại có chút lo lắng loại "phổ cập khoa học" này sẽ có vẻ xúc phạm, vì vậy giọng điệu và thần thái đều chân thành và hòa nhã hết mực. Duncan nhìn thấy những nỗ lực của nàng ta về mặt này, nhưng điều anh đang nghĩ trong lòng lại là một chuyện khác —
Bản thân anh đương nhiên không cần đánh giá tinh thần gì đó, làm "thuyền trưởng" lâu như vậy rồi, anh đối với tính đặc thù của bản thân còn có một chút số B, đừng nói chút tai nạn này mang đến áp lực tinh thần thế nào, cho dù có thứ gì đó chui ra từ trong biển sâu tĩnh mịch chào hỏi với mình, sau này cần phải đi qua SC anh cũng phải đối diện.
Về phần Shirley... nữ tráng sĩ có thể vung mạnh một con ác ma biển sâu chiến đấu với những tín đồ tà giáo trong ba trăm hiệp còn cần phải đánh giá tinh thần sao? Đả kích tinh thần mà cô ta phải chịu đựng trong trận hỏa hoạn này có lẽ không bằng bóng ma tâm lý anh một cước đá tung cánh cửa mà cô ta nhìn thấy sau đó…
Nhưng Nina... Nina có thể thực sự cần đến sự giúp đỡ của bác sĩ tâm thần.
Không chỉ vì trận hỏa hoạn hôm nay, mà còn vì trạng thái tinh thần không được tốt của cô mấy ngày nay, cùng với giấc mơ mang ý nghĩa như điềm báo lúc trước.
Điều này cần đến nhân sĩ chuyên nghiệp mới có thể xử lý, lực lượng của bản thân anh ở lĩnh vực này không có tác dụng, trước đó anh và Nina đã thương lượng qua, có cơ hội sẽ đến giáo đường xem thử, nhưng bây giờ lại có một vị bác sĩ tâm thần cấp cao nguyện ý giúp đỡ... vậy thì cần cũng không tổn thất gì.
“Nina có thể cần giúp đỡ,” Duncan liếc nhìn “cháu gái” của mình, đưa tay xoa xoa đầu tóc của cô gái: “Nhưng không chỉ vì trận hỏa hoạn hôm nay — Gần đây con bé có luôn nằm mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, hơn nữa trạng thái tinh thần còn rất kém.”
Nina lập tức lẩm bẩm: "Thật ra cháu vẫn ổn..."
“Miễn phí đấy,” Hải Đế mỉm cười, một bên đưa tay chỉ vào chính mình: “Phí tư vấn thông thường của chị... Aizz, đau đau đau!"
Nàng ta không cẩn thận chọc vào chỗ bị gạch đập qua, nơi đó sưng lên một cục rất to, vô ý sẽ đụng phải.
“Đúng vậy, miễn phí, cần cũng không cần tổn thất gì,” Shirley im lặng hồi lâu ở bên cạnh cũng tham gia vào cuộc vui: “Chị ta còn nợ chúng ta ân tình…”
"Vậy thì... được rồi," Nina do dự một chút, cuối cùng cũng khẽ gật đầu, nhưng sau đó lại có chút nghi hoặc nhìn Hải Đế: "Đánh giá tinh thần có cần gì không? Ở ngay đây cũng được sao? Có cần trả lời một số câu hỏi hay điền vào biểu mẫu gì không?"
"Chúng ta chí ít cần một môi trường yên tĩnh, chị còn cần một trạng thái tương đối tốt — Ít nhất cục lớn trên đầu chị phải xẹp xuống một chút," Hải Đế cười giải thích: "Chị là một nhân sĩ chuyên nghiệp, không giống với những bác sĩ kém chất lượng tùy tiện đặt vài câu hỏi đã báo cáo chẩn đoán bệnh cho em kia. Như vậy đi, mai là ngày nghỉ học, nếu cô Nina đây có thời gian, chiều đến tôi sẽ tới nhà thăm hỏi - tôi sẽ hỏi cha về địa chỉ của hai người."
Nói đến đây nàng ta dừng lại một chút, rồi khẽ chạm vào vết thương trên trán.
"Còn bây giờ, tôi phải tìm một nơi để xử lý vết thương trước... xíiii..."
"Quảng trường bên đó có quan trị an đang duy trì trật tự, có cả nhân viên y tế," Duncan suy nghĩ một chút: "Có cần chúng tôi đi cùng cô không? Trạng thái của cô bây giờ..."
"Không cần, tôi đã hoàn toàn tỉnh táo," Hải Đế phẩy tay, sau đó lại quay đầu nhìn về phía viện bảo tàng còn đang tỏa ra khói xanh, trên mặt mang theo nỗi sợ hãi về sau, cùng sự hối hận không chút che giấu: "Ài... kỳ nghỉ hiếm có này của tôi... bị hẫng cả rồi."
“Kỳ nghỉ bị hẫng quả thật là một chuyện tệ hại,” Duncan thản nhiên nói: “Nhưng cũng may chúng ta vừa sống sót trở về sau một vụ tai nạn, không phải sao?”
"Thôi được... nói vậy cũng đúng," Hải Đế nói rồi, sau đó lại thở dài, lẩm bẩm nói: "Ài, chỉ hy vọng một số phần tử dị đoan và thiên tai di động có thể an phận một chút, như vậy ít ra kỳ nghỉ lần sau của tôi còn có thể đến sớm hơn... À, xin lỗi, tôi không nên than phiền những điều này mới người lạ, mấy vị chê cười rồi."
Duncan: "...?"