Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)

Chương 122 - Chương: 122

Chương: 122

Sau khi hỏi rõ điểm cứu trợ gần quảng trường đang ở vị trí nào, Hải Đế liền ôm đầu tự mình rời đi. Duncan lại không có ý giao thiệp với "nhân viên phía chính phủ" bên đó — chủ yếu vì bên cạnh anh bây giờ còn có thêm Shirley, mà cô gái có thể triệu hoán ác ma biển sâu này hiển nhiên không muốn giao thiệp với Giáo hội Biển Sâu.

Nhìn bóng dáng Hải Đế đi xa, Duncan nhẹ nhàng thở ra một hơi, trước tiên quay đầu nhìn về phía Nina: "Không bị thương chứ?"

“Không,” Nina bây giờ vẫn còn chút hoảng hồn, cô vẫn luôn vô thức nắm lấy ống tay áo của Duncan, lúc này mới đột nhiên phản ứng lại buông tay ra, sau đó lại nhìn Duncan có vẻ không ngờ tới: “Chú còn chưa nói, tại sao chú lại xuất hiện ở viện bảo tàng nữa?"

“Chú tình cờ đang giải quyết công việc ở gần đây,” Duncan cười nói: “Sau đó đột nhiên nghe được tin viện bảo tàng bốc cháy, liền tới đây cứu cháu.”

Sau đó trước khi đối phương muốn nói thêm gì đó, anh đã vươn tay xoa xoa mái tóc của cô gái, an ủi Nina vừa mới chịu sự kinh hãi: “Được rồi, mọi chuyện đã qua, không bị thương là tốt.”

"... Cháu đã không còn là đứa trẻ nữa!" Nina lay động đầu. Ngay sau đó trong tầm mắt liền nhìn thấy Shirley đứng ở bên cạnh. Cô vừa định mở lời, trên mặt lại đột nhiên hiện lên vẻ quái dị, giống như vừa mới nhớ lại một số chuyện vi phạm sự hài hòa. Cô nhìn quan sát cô gái trước mặt từ trên xuống dưới: "Shirley... tại sao mình đột nhiên cảm thấy... bạn có chút..."

Sự chú ý của Shirley một giây trước còn đặt trên người Duncan, lúc này nhìn thấy phản ứng của Nina, trên mặt tức khắc hiện ra vẻ luống cuống mắt thường có thể nhìn thấy. Cô ta hơi mở to hai mắt, trong lúc hốt hoảng lại nhìn về phía Duncan, vẻ mặt có thêm phần hoảng sợ.

Duncan vừa thấy sự thay đổi trên nét mặt của đối phương liền giật mình trong lòng, bởi vì vẻ mặt của cô nương này quả thật giống hệt như lần bị bắt quả tang trốn vé trước đó, anh trầm ngâm liếc nhìn Nina, thoáng nhớ lại chuyện đã trải qua giữa mình với Shirley và thân phận đóng vai hiện tại của cô ta—

Biết rằng hai lần bản thân qua lại với Shirley đều là khi Nina đang đi học ở trường; lại biết rằng tính cách thực sự của Shirley vô cùng tồi tệ và thô lỗ cọc cằn, hoàn toàn không phải là một "đứa trẻ ngoan điềm đạm ít nói"; lại biết rằng một trong những năng lực của con ác ma biển sâu A Cẩu là quấy nhiễu sự phán đoán của người bình thường, để thực hiện việc ngụy trang thân phận...

Mà "thân phận" hiện tại của cô ta là bạn mới quen của Nina ở trường và thân phận này chứa đầy sơ hở.

Duncan xoa xoa cằm, vươn tay nắm lấy bả vai Nina, rồi lại hất cằm chỉ hướng Shirley: "Cháu thật sự quen biết cô bé sao?"

"Quen ạ, bạn ấy tên là Shirley, là bạn mới của cháu, nhưng..." Nina cau mày: "Nhưng không biết tại sao, vừa rồi cháu đột nhiên không nhớ nổi bạn ấy xuất hiện ở trường từ khi nào..."

Duncan quay đầu, im lặng nhìn chằm chằm vào Shirley đã cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Cô còn có cơ hội tự mình giải thích, hoặc là ta..."

Anh vừa dứt lời bên này, Shirley bên kia đã phun ra một tràng lời nói: "Xin lỗi tôi sai rồi tôi chỉ muốn điều tra sự tình cho nên lẻn vào trường học nhưng tôi thật sự không có làm hại Nina hơn nữa vừa rồi ở trong viện bảo tàng tôi còn giúp cô ấy cản một thanh gỗ đập xuống ngài thực sự hãy tin tôi tôi thật sự không biết đây là họ hàng thân thuộc của ngài tôi không hiểu sở thích của một đại nhân vật như ngài cầu xin hãy tha cho tôi một..."

Duncan còn chưa kịp nói ra những lời phía sau đã bị một chuỗi dài lời nói mang theo sự nghẹn ngào của thiếu nữ vung cẩu tuôn ra lấn át. Phản ứng đầu tiên của anh là cô gái này cực kỳ có thiên phú, có lẽ có thể dùng làm bạn tập cho Đầu Sơn Dương...

Sau đó anh mới ho nhẹ hai tiếng, cắt ngang những lời lải nhải của Shirley: "Không phải họ hàng thân thuộc, đây là cháu gái của ta."

Trong khi nói, ánh mắt anh cũng chú ý đến hai tay của Shirley.

Có dấu vết bị ngọn lửa thiêu đốt, mặc dù chỉ còn lại những vết sẹo mờ nhạt do khả năng hồi phục đáng kinh ngạc, nhưng có vẻ như cô ta thực sự đã bị thương trong viện bảo tàng.

Nếu cô ta không nói dối (đoán chừng cũng không dám), vậy thì cô ta hẳn đã thực sự vì bảo vệ Nina.

Shirley đương nhiên không biết Duncan đang suy nghĩ gì, lúc này đầu óc cô ta gần như rơi vào trạng thái trống rỗng: "Ngài... Ngài nói là cháu gái vậy thì là cháu gái..."

Nina lúc này mới mơ hồ phản ứng lại, cô kinh ngạc liếc nhìn chú của mình, rồi lại nhìn người "bạn" trước mặt: "Chờ đã, hai người... lẽ nào quen nhau? Với lại Shirley sao bạn..."

“Tình cờ quen biết,” Duncan thản nhiên nói, anh cũng không để cho Shirley mở lời, bởi vì nói không chừng cô nàng này sẽ để lộ ra điều gì đó ở trước mặt Nina: “Xem ra chúng ta có rất nhiều chuyện cần phải từ từ nói với nhau, cô nói phải không, Shirley?"

Shirley sắp phát khóc, cô ta nhìn Duncan với vẻ mặt như đưa đám: “Ngài nói phải vậy thì…”

"Ngài nói phải."

"Ừm, phải."

“Chú, đừng hung dữ với Shirley như vậy,” Nina lúc này vẫn mù tịt, nhưng cô có thể nhìn ra người bạn mới này của mình không biết vì sao lại vô cùng sợ chú của mình, mà chú của mình đối với Shirley cũng không khách sáo lắm, điều này khiến cô có chút bất an, đồng thời lại có chút bối rối: "Đầu óc cháu bây giờ rất rối bời... ai có thể giải thích cho cháu biết tình huống này rốt cuộc là sao không?"

“Chúng ta về nhà rồi từ từ nói,” Duncan nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngẩng đầu liếc nhìn viện bảo tàng đang tỏa ra khói xanh, sau đó lại quay đầu nhìn về hướng lúc mình tới: “Nơi này quá hỗn loạn, hơn nữa nhìn bộ dạng lấm lem khói bụi của hai đứa hiện giờ, phải nhanh chóng về nhà tắm rửa thay quần áo."

Shirley ấp úng: “Tôi... Tôi cũng phải đi theo hả?”

Sau đó cô ta đã tự mình gật đầu lia lịa trước khi Duncan lên tiếng: "Ngài nói đúng!"

Duncan thở dài có chút dở khóc dở cười, dường như mặc kệ Shirley tiếp cận Nina muốn làm gì, từ nay về sau cô ta nhất định sẽ vô hại khi ở bên cạnh Nina, sau đó anh lắc đầu, chuẩn bị dẫn theo hai cô gái rời đi.

Nhưng vào lúc này, ánh mắt của anh tình cờ quét qua rìa quảng trường viện bảo tàng.

Một bóng người đứng gần đám đông ở rìa quảng trường đột nhiên thu hút sự chú ý của anh.

Đó là một bóng người mặc áo khoác màu đen, đang quay lưng về phía này, trông về phía hiện trường vụ cháy, nhìn từ bóng lưng đó hình như là một người đàn ông cao gầy, kiểu dáng chiếc áo khoác trên người có hơi giống một chiếc áo khoác măng tô, vạt dưới dài thượt gần như che phủ toàn thân của hắn, mà chỗ cổ quái nhất ở bóng dáng này là hắn đang cầm một chiếc ô lớn màu đen vào ngày nắng như này.

Trong thời tiết không mưa không gió, nắng cũng không quá gắt, một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác măng tô che ô đứng ở rìa quảng trường nhìn về hiện trường vụ cháy, cảnh này bất kể đặt ở đâu đều có vẻ hơi cổ quái, nhưng những người tụ tập rất đông ở rìa quảng trường bên đó lại không một người liếc nhìn về phía người đàn ông che ô.

“Chú?” Nina để ý thấy Duncan đột nhiên dừng lại, tò mò nhìn về hướng đối phương đang nhìn: “Đằng đó có gì sao?”

"Đằng đó có một người che ô trong ngày nắng, rất kỳ quái." Duncan thuận miệng nói.

“Một người che ô trong ngày nắng?” Nina sửng sốt một chút: “Ở đâu thế hả? Cháu có thấy gì đâu…”

"Tôi cũng không đâu có thấy," Shirley cũng dụi dụi mắt, tò mò nhìn theo tầm mắt của Duncan: "E rằng ngài nhìn nhầm rồi thì phải..."

"Hai đứa đều không nhìn thấy?" Duncan lập tức cau mày, anh liếc mắt nhìn Shirley và Nina, nhưng giây kế tiếp sau khi anh chuyển tầm mắt trở lại hướng quảng trường, bóng người cầm ô đó không biết từ lúc nào đã biến mất.

“Chú?” Nina có chút lo lắng nhìn Duncan: “Có phải vừa rồi chú đã hít phải rất nhiều khói mù, nên bây giờ cảm thấy không khỏe trong người không?”

“... Chú không sao, có lẽ là đã ‘nhìn nhầm rồi’.” Để Nina không lo lắng, Duncan chỉ lắc đầu và nói một cách bình tĩnh.

Nhưng ánh mắt của anh vẫn dừng lại ở phía bên kia của quảng trường, đồng thời trước khi thu hồi tầm ánh mắt, anh nhìn chăm chú thật lâu vào nơi đó lần cuối.

Nếu chỉ là một kẻ lập dị che ô, thì đó không tính là chuyện lớn gì.

Nhưng nếu đó là một bóng dáng mà chỉ bản thân có thể nhìn thấy, thì tình hình sẽ khác.

Anh ghi nhớ bóng dáng đó.

...

Fanna dẫn theo một đội thủ vệ tinh nhuệ đến khu vực lân cận Bảo tàng Hải Dương, nhưng khi nàng ta đến nơi, trận hỏa hoạn xảy đến bất ngờ đã tắt.

Một mục sư Biển Sâu mặt dính đầy tro khói dẫn theo một vài thủ vệ vừa lao ra khỏi hiện trường vụ cháy đến trước mặt thẩm phán quan.

"Ngọn lửa đột nhiên tự động biến mất," Mục sư Biển Sâu lập tức nói sau khi hành lễ với Fanna: "Nhưng chúng tôi không phát hiện thấy dấu vết lưu lại của lực lượng siêu phàm tại hiện trường."

“Tự động biến mất?” Fanna vừa nghe mục sư báo cáo, biểu cảm trở nên nghiêm túc: “… Ngươi dẫn đội vào hiện trường, có phát hiện thấy manh mối nào không?”

"Trong các thị dân chạy thoát ra ngoài từ hiện trường xuất hiện hiện tượng hoảng loạn, ảo giác và mê sảng quá mức trên diện rộng, tôi nghi ngờ rằng trong viện bảo tàng có ô nhiễm siêu phàm," Mục sư gật đầu: "Nhưng chúng tôi lục soát qua một lượt ở bên trong lại không phát hiện gì cả... chỗ khác thường duy nhất là lửa đột nhiên tự động biến mất."

Nói đến đây, mục sư lại làm ra động tác tay cầu nguyện nữ thần, bổ sung thêm: “Nhưng cũng bởi vì thế lửa lắng xuống, nên tôi và các thủ vệ mới có thể bình an vô sự lui ra ngoài.”

Fanna suy nghĩ một chút, sau đó khẽ gật đầu: “Được rồi, đợi sau khi tình hình hỏa hoạn hoàn toàn chấm dứt, tôi sẽ sắp xếp người lục soát triệt để viện bảo tàng thêm lần nữa, xem bộ sưu tập có dấu hiệu biến hóa dị thường nào hay không…”

Sau khi dặn dò ngắn gọn, vị thẩm phán trẻ tuổi mới ngẩng đầu đưa mắt liếc nhìn những thị dân đang được cứu trợ và trấn an, như đang tìm kiếm thứ gì đó trong đám đông.

Mà vào lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một giọng nói: "Fanna! Tớ ở đây!"

Fanna ngẩng đầu nhìn đi thì thấy Hải Đế thảm hại đang gắng sức vẫy tay về phía mình trong đám đông.

Bình Luận (0)
Comment