Hải Đế thở hổn hển chạy đến trước mặt Fanna, thủ vệ gần đó theo bản năng định bước tới muốn ngăn cản khi thấy nàng ta đến gần, nhưng rất nhanh liền nhận ra vị tiểu thư mặt mũi nhếch nhác vô cùng này là cố vấn cấp cao của Tòa thị chính và giáo hội.
“Hóa ra là cậu tự mình dẫn đội,” Hải Đế kinh ngạc nhìn Fanna vũ trang đầy đủ, sau đó lại liếc mắt nhìn tinh nhuệ của giáo hội đối phương dẫn theo ở phía sau: “Hơn nữa còn dẫn theo nhiều người như vậy?”
“Hỏa hoạn xảy ra trong viện bảo tàng không phải là tình huống bình thường,” Fanna nói ngắn gọn, sau đó nhìn quan sát Hải Đế từ trên xuống dưới vài lần, sau khi xác nhận người bạn thân này không việc gì trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm: “Coi bộ kỳ nghỉ của cậu bị hẫng rồi."
"Là 'lại' bị hẫng nữa rồi!" Hải Đế bày ra bộ mặt buồn bực cam chịu số phân nói: "Sao tớ luôn xui xẻo như vậy chứ... a xíiii đau..."
Fanna chú ý tới cục sưng to khác thường trên đầu Hải Đế, bước tới đưa tay vuốt ve vùng gần vết thương của đối phương, đồng thời nhìn về hướng Hải Đế vừa mới chạy tới, hơi nhíu mày: "Cậu vừa mới chạy thoát ra sao?"
"Tớ được người khác cứu... Hù, thoải mái hơn nhiều rồi..." Cảm nhận chỗ đau trên trán dần giảm bớt, sự chú ý của Hải Đế cũng dần tập trung lại, sau đó nàng ta sửng sốt một lát, dường như đột nhiên nhớ tới gì đó, ngay sau đó nhanh chóng quan sát bốn phía, lúc này mới đột nhiên đến gần sát bên người Fanna: "Tớ cần một môi trường yên tĩnh để nhận phước lành, tốt nhất là trong giáo đường."
Thấy vẻ mặt của bạn thân đột nhiên trở nên nghiêm túc, Fanna nhanh chóng phản ứng lại, nàng ta cũng không hỏi gì, mà quay đầu phân phó các thần quan mà mình dẫn theo: "Tiếp quản trật tự hiện trường, phong tỏa viện bảo tàng và điều chỉnh cấp ô nhiễm đến cấp Linh giới..."
Nàng ta còn chưa nói xong, liền nghe thấy Hải Đế thấp giọng và gấp gáp nói: "Cấp biển sâu."
"Điều chỉnh đến cấp biển sâu, xua đuổi tất cả những người bình thường trong phạm vi hai trăm mét chung quanh quảng trường!" Fanna giật mình trong lòng, lập tức phân phó, sau đó lại quay sang mục sư khu vực để râu ngắn: "Dẫn chúng tôi đến giáo đường gần đây, cần một gian phòng cầu nguyện riêng biệt - hãy chuẩn bị sẵn nhang số 16."
Mục sư vừa thoát khỏi hiện trường hỏa hoạn lập tức cúi đầu: "Vâng, xin mời đi theo tôi, ở ngay vùng gần quảng trường."
Fanna dẫn theo Hải Đế nhanh chóng rời khỏi quảng trường, ngồi chung xe với mục sư dẫn đường chạy đến giáo đường xã khu gần quảng trường, nhưng trước khi đến giáo đường, Fanna nhận thấy sắc mặt của Hải Đế bắt đầu đỏ bừng bất thường.
“Chuyện gì vậy?” Fanna cau mày sờ trán Hải Đế, nhiệt độ cao chỗ tay chạm vào khiến giọng điệu của nàng ta lập tức thay đổi: “Sao lại nóng như vậy?!”
"Có thể tớ đã tiếp xúc với ‘thứ’ gì đó trong viện bảo tàng," Hải Đế vội vàng nói: "Tớ đã sử dụng tự thôi miên để phong ấn một số thông tin ở sâu trong ký ức của mình, hiệu quả thôi miên vừa kết thúc... tớ đang dần nhớ lại."
Nghe Hải Đế kể, Fanna hơi mở to mắt, trong lòng nhanh chóng đưa ra phán đoán —
Ô nhiễm dị tượng siêu phàm nghiêm trọng, chỉ dựa vào nhận thức có thể sinh ra ảnh hưởng đối với thế giới hiện thực.
"Lập tức ngừng nhớ lại, thả lỏng suy nghĩ," Fanna vươn tay ấn bả vai Hải Đế: "Nhìn vào mắt tớ, chuyển lực chú ý đi nơi khác! Nếu không có tác dụng lại thôi miên mình một lần nữa!"
"Tớ sẽ gắng sức." Hải Đế nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng ta nhìn chăm chú vào đôi mắt thâm thúy và bình lặng như đại dương của Fanna; cố gắng kiểm soát những ký ức đang dần hiện lên trong đầu mình; kiểm soát bản thân để không nhớ lại dòng lửa hùng tráng và trang nghiêm đó; không nhớ lại biển lửa cuồn cuộn phun trào trong không gian hư vô đen kịt; nhưng ký ức đó vẫn đang rỉ ra từng chút một, giống như máu rỉ ra từ vết thương, không thể dừng lại được.
Nhưng đột nhiên, một luồng hơi mát lạnh từ trước ngực truyền đến, khiến Hải Đế đã cảm thấy mình sắp bị ngọn lửa nuốt chửng bỗng nhiên tỉnh táo lại rất nhiều.
Nàng ta vô thức liếc mắt nhìn xuống, lại thấy “mặt dây chuyền thạch anh” chế từ thủy tinh chỉ là tặng phẩm trong một cửa tiệm đồ cổ ở thành khu hạ trên ngực mình khẽ phát sáng.
Một chút sáng chói bé nhỏ gần như không thể nhìn thấy bằng mắt thường đó, lại giống như một chiếc mỏ neo cắm chặt vào thế giới hiện thực, kéo tinh thần sắp buông lơi của nàng ta trở về.
Một giây kế tiếp, nàng ta nghe thấy giọng nói của mục sư từ phía trước truyền đến: “Chúng ta đến giáo đường rồi!”
Dưới sự hộ tống riêng của Fanna, một vị Thánh đồ mạnh mẽ, Hải Đế nhanh chóng được đưa vào trong giáo đường; do truyền tin linh năng của mục sư gửi đến trước cho giáo đường, một gian phòng cầu nguyện đã được chuẩn bị sẵn, xông hương có hiệu quả xoa dịu và che chở mạnh mẽ cũng đã được đốt lên.
Trong làn khói hương thoang thoảng tỏa ra, Thánh tượng của Nữ thần Bão tố Gamona lặng lẽ nhìn xuống Hải Đế và Fanna đang vội vã bước vào gian phòng.
Vị mục sư bị bỏ lại phía ngoài phòng cầu nguyện — bởi vì y không nhất thiết phải gánh chịu sự ô nhiễm tinh thần có thể xảy ra sau đó.
Mà khoảnh khắc Hải Đế bước vào phòng cầu nguyện, Fanna đã nghe thấy tiếng sóng biển hư ảo vang vọng bên tai, một cảm giác được sự tồn tại chí cao vô thượng và vĩ đại nào đó trực tiếp dõi theo quét qua linh hồn nàng ta. Ngay sau đó, tất cả đèn đuốc trong giáo đường đều bắt đầu bùng cháy dữ dội, trong ngọn lửa hừng hực xen lẫn với tiếng nổ tanh tách!
Nàng ta ngẩn đầu nhìn về phía Thánh tượng của Nữ thần Bão Tố, thấy rằng Thánh tượng đột nhiên dường như trở nên xa cách và vĩ ngạn, một bầu không khí uy nghiêm khó có thể diễn tả được từ Thánh tượng tỏa ra xung quanh, đồng thời dần dần tập trung vào bên người Hải Đế.
"Chủ đã dõi theo..." Dị tượng trong phòng cầu nguyện khiến Fanna giật mình trong lòng, nhưng sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, nàng ta nhìn về phía Hải Đế, nhận thấy nét đỏ bừng trên mặt người kia đang dần nhạt đi: "Bây giờ cậu đã được an toàn, giải phóng ký ức của mình đi, để chúng ta xem cậu đã nhìn thấy những gì."
Hải Đế không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó tùy ý tháo một bên bông tai của mình xuống. Ở cuối bông tai đó có một cơ cấu biến hình nho nhỏ, nàng ta dùng móng tay ấn cơ quan. Từ bên trong bông tai bật ra một chiếc gai nhọn chỉ dài vài mm.
Nàng ta không chút do dự nắm chặt chiếc bông tai bật gai, để máu tươi rỉ ra trong lòng bàn tay.
Đây là ám thị tâm linh sâu sắc nhất mà nàng ta tự đặt ra cho mình khi bước vào sự nghiệp bác sĩ tâm thần — Khi chiếc gai bạch kim đâm rách lòng bàn tay, tất cả những thứ ô uế bị phong ấn trong ký ức đều có thể được giải phóng ra.
Giây tiếp theo, tiếng sóng biển hư ảo và trùng điệp trong phòng cầu nguyện bỗng nhiên trở nên hết sức rõ ràng, nhưng tất cả những ngọn nến đang cháy lại trở nên ảm đạm và chập chờn, cả căn phòng đều dường như phủ lên một tấm mành đung đưa và mơ hồ. Tấm mành che đung đưa quanh Thánh tượng nữ thần, một ảo ảnh mờ nhạt được phản chiếu ra từ đó —
Đó là một cảnh mà Hải Đế cấp tốc phong ấn trong ký ức của mình.
Đó chỉ là chân tướng trong nháy mắt thoáng thấy trong phút chốc.
Fanna nhìn thấy vật mà Hải Đế đã nhìn thấy trong bức mành hư ảo đung đưa đó:
Trong không gian hư vô đen kịt, một luồng hỏa diễm phóng lên tận trời, nóng bỏng hơn bất kỳ ngọn lửa nào trên thế gian, chấn động lòng người hơn bất kỳ lực vĩ đại nào do nhân loại sáng tạo ra. Đó giống như một làn sóng lửa khổng lồ cuốn phăng nuốt chửng vạn vật, đến cả Thánh đồ như Fanna cũng phải căng cứng bắp thịt toàn thân khi nhìn thấy nó!
Ngọn lửa đó phun trào ra trong bóng tối bao xa? Hàng trăm ngàn cây số? Mấy trăm ngàn km? Hoặc thậm chí xa hơn?
Đó là gì? Là ngọn lửa thuần túy? Hay một lực lượng nào đó nguyên thủy hơn cả ngọn lửa, có thể chạm đến chân lý cổ xưa?
Fanna đã nín thở tự lúc nào không hay, nàng ta nhìn dòng lửa dâng lên trong bóng tối, rồi lại nhìn nó dần dần rơi xuống; ngọn lửa dâng trào có thể tựa như vữa thạch cao sền sệt, tạo thành một vòng cung lừng lẫy và bất quy tắc trong hư vô tăm tối; cho đến khi cảnh tượng hư ảo này dần dần tiêu tán, cho đến khi tiếng sống biển hư ảo và trùng điệp xung quanh dần lắng xuống, cả hồi lâu sau nàng ta đều không phản ứng kịp.
Sau một khoảng thời gian không xác định, nàng ta mới đột nhiên cảm thấy như thể gió biển đang nuôi dưỡng suy nghĩ của mình; sự vỗ về dịu nhẹ của Nữ thần Bão Tố làm nàng ta giật mình tỉnh lại; nàng ta nhìn về phía Hải Đế, nhưng lại phát hiện thấy Hải Đế cũng đang kinh ngạc nhìn mình chăm chú.
"Đây... chính là thứ cậu đã nhìn thấy trong viện bảo tàng?"
"Có thể... là vậy..." Hải Đế cảm thấy tim đập thình thịch, mặc dù đây là hình ảnh lấy ra từ ký ức của chính nàng ta, nhưng do hiệu quả của tự thôi miên, điều này vẫn vượt ngoài sức tưởng tượng của nàng ta: "Nhưng thứ này... trông không giống một 'món đồ cất giữ' được đặt trong một viện bảo tàng..."
“Đây không thể nào là một 'món đồ cất giữ' gì đó," Fanna nhanh chóng nói: "Mặc dù phán đoán từ quy mô của nó không thể biết được nó rốt cuộc có bao lớn, nhưng chỉ dựa vào trực giác, tớ cũng biết nó không thể nào được cất giữ trong bất kỳ tòa kiến trúc nào... cậu không thể nào nhìn thấy được nó trong thế giới hiện thực."
Hải Đế sững sờ, chân mày nhíu chặt, thật lâu sau mới mở miệng nói không quá chắc chắn: "Tớ có thể đã nhìn thấy nó trong trạng thái hôn mê... đồng thời tiến hành tự thôi miên mình trong trạng thái hôn mê. Thứ tớ nhìn thấy có thể không phải là thực thể hoặc bản thể của nó, mà là 'hình chiếu' của nó được nhìn thấy ở tầng diện tinh thần."
“Cậu chắc chứ?” Fanna nhìn đối phương: “Tớ không phải đang nghi ngờ năng lực của một bác sĩ tâm thần như cậu, nhưng mà... hoàn thành phong ấn thu nhận tạm thời ô nhiễm tinh thần dưới trạng thái hôn mê là điều không dễ dàng chút nào.”
"Tớ có lòng tin," Hải Đế gật đầu chậm rãi và kiên định: "Tớ từng đón nhận huấn luyện nghiêm khắc tại Học viện Chân Lý ở phương diện này. Tớ có thể dựa vào tiềm thức để hoàn thành thu nhận thông tin nguy hiểm dưới tình huống ý thức chính mất khống chế. Chẳng qua chỉ do trong tình huống tự mình thôi miên có tính không thể kiểm soát và sẽ khiến tớ quên mất rất nhiều thông tin mấu chốt, cho nên tớ không thể trả lời được cảnh tượng "phóng chiếu" mà tớ và cậu nhìn thấy đây cụ thể là tình huống thế nào và tớ cũng không biết thời cơ hay giới chất để nhìn thấy nó là gì."
"... Được rồi, tớ tin vào nhân tố chuyên nghiệp của cậu," Fanna nhìn chằm chằm vào Hải Đế một lúc, mới nhẹ nhàng thở ra: "Xem ra... cậu thực sự đã nhìn thấy một thứ rất đáng gờm."